Đừng Kỳ Thị Giống Loài
Chương 47 :
Ngày đăng: 11:12 18/04/20
"Thưa anh, xin hỏi anh tìm ai?" Bảo vệ chặn lại chiếc xe đang chuẩn bị đi vào cửa lớn, "Thật ngại quá, chỗ chúng tôi có quy định ra vào nghiêm ngặt."
"Xin lỗi, tôi tìm cậu Phù." Phó Tư mở cửa kính xe, cười với người bảo vệ mặt dài gầy, "Không biết cậu ấy có thời gian để gặp tôi không?"
Nghe thấy tới tìm Phù Ly, vẻ mặt bảo vệ nghiêm túc thêm vài phần: "Mời anh đợi một chút, tôi sẽ liên hệ với lễ tân."
"Làm phiền rồi." Ánh mắt Phó Tư lướt qua cánh cửa điện tử, nhìn thấy khung cảnh bên trong, còn có cả một tòa văn phòng khí phái. Tại địa điểm này ở thủ đô, công ty Trường Long đã sớm chiếm cứ vị tí có ưu thế địa lý, khi thời điểm tấc đất tấc vàng mà chiếm một diện tích rộng lớn có thể để dư ra một bãi cỏ rộng đặt pho tượng.
"Thật ngại quá, anh Phó, anh Phù hôm nay ra ngoài công tác, không có mặt trong công ty." Người bảo vệ mặt gầy dài khách khí nói, "Mời anh lần sau lại tới, hoặc là anh liên hệ qua điện thoại với anh ấy trước."
"Tôi biết rồi, cảm ơn." Phó Tư cười cười, nói với tài xế, "Quay đầu."
Chiếc xe quay đầu, Phó Tư nhìn mấy chữ Công ty TNHH khoa học kỹ thuật sinh vật Trường Long sáng lấp lánh, hơi chỉnh lại cổ tay áo có nếp nhăn.
"Lão Hà, có chuyện gì thế?" Bảo vệ cửa mặt to đi tới, tò mò hỏi một câu.
"Lại là một người muốn tới lôi kéo làm quen anh Phù." Người mặt gầy dài lắc đầu nói, "Còn không có phương thức liên hệ, cũng còn không biết xấu hổ xưng bạn bè, nếu mà nói thế, tôi với đại minh tinh trên tivi cũng là bạn bè đấy."
Bảo vệ mặt to chợt hiểu ra: "Đây đúng là chuyện không thể, nghe nói con người bọn họ chào hỏi thôi đã là bạn tốt, ăn một bữa cơm đã là anh em chí cốt, đúng là nông cạn."
Sau khi biết tin Côn Bằng tìm Thanh Long gây phiền phức, mấy yêu tu có thể đánh nhau của ban quản lý lập tức đứng dậy đuổi theo. Nói đùa chắc, nếu long tộc và Côn Bằng dùng nguyên hình đánh nhau, vậy không phải sẽ xảy ra sóng thần sao?
Tới bờ biển, Ninh Hiên và Triều Vân nhìn biển rộng, lùi về sau mấy bước. Bản thể của bọn họ đều thuộc kim, trên mặt đất quả thực có thể đánh, nhưng đây là dưới nước, sợ rằng chìm sâu xuống biển cũng không phát ra âm thanh nào.
"Triều Vân và Ninh Hiên hộ trận ở bên bờ biển, Ngụy Thương và Phù Ly theo tôi xuống." Trang Khanh nhìn Ngụy Thương, sau khi người mới này vào ban quản lý, không nói chuyện nhiều mấy nhưng làm việc rất ổn thỏa, "Cậu có sợ nước không?"
"Cũng bình thường." Ngụy Thương gật đầu, "Cũng không phải vấn đề gì lớn."
Trang Khanh lại hỏi Phù Ly: "Cậu thì sao?"
Phù Ly nhìn xuống nước: "Tôi chưa từng xuống đáy biển chơi bao giờ, Long Cung có đẹp không?" Vượn trắng từng nói với tôi, Long Cung mà long tộc ở dùng bảo thạch xây thành, vô cùng đẹp, cho nên nơi bọn họ ở thường được gọi là Thủy Tinh Cung.
Thấy dáng vẻ Phù Ly tò mò nóng lòng muốn thử, Trang Khanh biết bản thân đã lo lắng thừa rồi: "Đi thôi." Anh dẫn đầu nhảy vào trong biển, biến thành một con Kim Long, lặn xuống.
Phù Ly và Ngụy Thương thấy thế cũng nhảy xuống. Phú Ly vỗ vỗ bả vai Ngụy Thương dưới nước, lại chỉ chỉ Kim Long đằng trước.
Ngụy Thương vẻ mặt nghi ngờ, đây là ý gì?
Phù Ly lắc lư cái chân, cả người như một mũi tên xông lê trước, sau đó vươn tay túm lấy lông trên cổ rồng. Trong biển còn có sinh vật nào tốc độ nhanh hơn rồng? Có thể dựa vào rồng tiết kiệm sức lực, cậu cần gì phải tốn sức?
Ngụy Thương:.........
Hắn nghĩ rằng lão đại sẽ quẳng Phù Ly ra, kết quả lão đại lắc lư đầu sau liền tùy ý để Phù Ly nắm lấy.
Hắn biến về nguyên hình, liều mạng đuổi theo Trang Khanh với Phù Ly, đối điện với đôi mắt màu vàng của lão đại, hắn vẫn không dám vươn móng vuốt nắm lấy, chỉ có thể căn răng dùng sức chỉ có thể theo sau ở tít đằng xa, ít nhất....không mất dấu.
Xuống tới biển sâu, trong nước đã tối đen một mảng, Trang Khanh giống như một chiếc đèn lồng màu vàng lớn, chiếu sáng xung quanh. Ngẫu nhiên còn có con cá bơi qua đây, Phù Ly không nhịn được che kín mắt. Cậu cho rằng như Toan Dữ đã là xấu lắm rồi, không ngờ răng dưới đáy biển này còn có loài cá xấu gấp trăm lần Toan Dữ. Có con cá xấu xí ở dưới biển sâu này, trong mắt Phù Ly, long tộc cũng không khó nhìn lắm.
"Lão đại, sao rồi?" Ninh Hiên và Trữ Vân thấy thế vội vàng chạy tới.
"Không sao." Trang Khanh quay đầu lại, thấy Phù Ly đã bò ra từ trong nước tiếp tục nói với Ninh Hiên: "Chuẩn bị đi về."
"Con thỏ." Côn Bằng nói nhỏ bên tai Phù Ly, "Con rồng này đắc tội thiên cơ bị trừng phạt hay sao mà trên người không chỗ nào lành lặn cả?"
Phù Ly không nói gì.
Thấy Phù Ly không nói gì, Côn Bằng thức thời không hỏi thêm nữa.
Ngược lại Ngụy Thương đi ở phía sau đột nhiên nói: "Hình như sắp tới tết Trung Nguyên rồi?"
"Hả?" Phù Ly khó hiểu nhìn Ngụy Thương, không hiểu tại sao hắn lại đột nhiên nhắc tới chuyện nhỏ này.
"Tết Trung Nguyên cửa địa ngục mở ra, khẳng định sẽ rất náo nhiệt." Ngụy Thương có chút chờ mong nhìn về phía Trang Khanh, "Không biết chúng ta có được nghỉ không."
"Cho dù nghỉ cũng là quỷ tu trong Sở được nghỉ, không có liên quan gì tới chúng ta cả?"
"Sẽ mở chợ quỷ." Ngụy Thương nói, "Năm nào tôi cũng đi chợ quỷ chơi, trong đó có rất nhiều thứ thú vị."
"Chợ quỷ?" Phù Ly lần đầu tiên nghe thấy thứ này, vượn trắng chưa từng kể cho cậu nghe, cậu cũng chưa từng đi.
"Anh chưa từng đi hả?" Ngụy Thương không dám tin, Phù Ly là một con thỏ yêu đã sống bốn nghìn năm, sao có thể chưa từng đi chợ quỷ. Cho dù là yêu quái ở nông thôn cũng nên đi chợ quỷ góp vui chứ.
"Chưa từng." Phù Ly lắc đầu, "Tôi từ trên núi tới, không biết có thứ này."
"Hai người cậu đứng đó làm gì, câu cá hả?" Trang Khanh quay đầu nhìn hai người, "Đi về làm tiếp đi."
Người mới Ngụy Thương không dám nói nữa, ngoan ngoãn đi lên.
Phù Ly đi theo sau Trang Khanh không nhịn được tò mò, chợ quỷ rốt cuộc là thế nào.
"Cậu định đi đâu đấy?" Trang Khanh lôi Phù Ly từ trên tầng mây xuống: "Tới Sở rồi."
"Trang Khanh." Phù Ly đứng lại, tò mò hỏi, "Chợ quỷ trông thế nào?"
"Chính là chợ quỷ."Trang Khanh nói tiếp, "Chẳng có gì thú vị cả."
"Ừ." Phù Ly cúi đầu.
Trang Khanh nhìn theo cậu mấy giây, xoay người trở về văn phòng của mình.
Tác giả có lời muốn nói:
Phù Ly: Tôi là một con yêu quái chưa từng trải~~