Đừng Kỳ Thị Giống Loài

Chương 48 :

Ngày đăng: 11:12 18/04/20


Tết Trung Nguyên, cũng được gọi là tết quỷ. Ngày này mọi người tưởng niệm người thân đã mất, đốt tiền vàng cho bọn họ, để truyền đạt tình cảm của mình tới họ. Ban đêm từ mười hai tới mười lăm âm lịch, ở đường nhỏ hẻo lánh đều sẽ có người đốt một nén hương, dùng vôi vẽ một vòng tròn, hóa tiền giấy cho người thân.



Lo lắng cô hồn dã quỷ cướp đi đồ mà mình đốt cho người thân, con người còn thường tùy ý đốt một ít tiền giấy ở xung quanh coi như làm cho cô hồn. Cho nên thời gian này cũng là ngày vui của nhóm quỷ hồn lưu lạc, bởi vì bọn họ không được hưởng hương khói thờ cúng cũng có thể có tiền chính đáng để tiêu.



Quỷ hồn thân thể cường tráng, nhanh tay nhanh mắt luôn có thể cướp được nhiều tiền, thân thể không tốt chỉ có thể dựa vào vận khí, bắt kịp vàng mã ai đó đốt, nhặt được ít tiền để tiêu.



Khi Vương Nhĩ Mã còn sống là trạch nam, lớn lên ở viện trẻ mồ côi, dựa vào việc làm thủy quân trên mạng để sống qua ngày, bình thường ăn mặc toàn bộ đều mua sắm ở trên mạng, trừ việc vứt rác, gần như không ra khỏi phòng. Một khắc trước khi cậu chết, thầm nghĩ bản thân mình đã sống gần ba mươi năm nhưng chưa từng một lần chạm vào tay con gái.



Chưa tới ngày đầu thai, cũng không ai tế lễ cậu, khó khăn lắm mới đợi tới tết Trung Nguyên, cửa quỷ mở rộng, cậu chân yếu tay mềm cũng không cướp thắng các quỷ hồn khác. Sau vô số lần bị quỷ hồn khác đập vào tường, cậu đã từ bỏ suy nghĩ dành tiền cúng cô hồn.



Khi còn sống không rèn luyện, khi chết rồi bị bách quỷ coi thường, Vương Nhĩ Mã rất thất vọng về đời trước của mình, nếu khi đó cậu biết rèn luyện thân thể thì đâu lưu lạc tới mức này?



Bay xa mấy chục mét, cậu nhìn thấy một nhà từ lớn tới nhỏ đang ngồi ở góc tường đốt tiền giấy, sau khi tiền giấy được đốt hết, ở bên cạnh liền xuất hiện mấy bàn tay quỷ. Cậu thở dài, quay đầu đi về hướng khác.



Khi còn sống bị tình nhân ngược cẩu, sau khi chết còn bị quỷ ngược cẩu, thực sự sống chết đều không cho người ta vui vẻ.



Phía đầu đường đối diện có một người trẻ tuổi đi tới, mặc áo sơ mi dài tay với quần bò rất bình thường, Vương Nhĩ Mã có chút ngưỡng mộ, đẹp trai thế kia khẳng định sống rất tốt.



"Tôi về ngay đây, năm phút nữa sẽ tới." Phù Ly đã hẹn với Côn Bằng cùng nhau ra ngoài ăn mì thịt bò, ai biết được Trang Khanh đột nhiên thông báo với cậu hôm nay phải tăng ca suốt đêm, cậu chỉ đành vội vội vàng vàng quay lại.



Đi qua lối qua đường, Phù Ly thấy bên cạnh có một người trẻ tuổi gầy gò đeo kính, đôi mắt chờ mong nhìn mình, thế là cậu dừng bước, lấy ra mấy tờ giấy vàng bên người hóa thành nguyên bảo, sau khi đốt trước mặt người trẻ tuổi kia, cậu liền vội vàng chạy tới ban quản lý.



Vương Nhĩ Mã cầm trong tay mấy đĩnh nguyên bảo, kinh ngạc nhìn theo bóng lưng vội vội vàng vàng của anh đẹp trai, vẻ mặt có chút hoảng hốt. Người ban nãy kia nhìn thấy cậu nên mới đốt cho cậu sao?



"Có nhìn thấy thằng ngốc khoe giàu ở đằng trước không, cho rằng mình có mấy đĩnh nguyên bảo liền nâng trong tay khoe khoang, người có tiền thì giỏi lắm sao?"



Vương Nhĩ Mã hồi thần lại, thấy ở đằng xa có mấy quỷ hồn đang chỉ chỉ trỏ trỏ cậu, cậu vội vàng cất nguyên bảo đi.



Giàu không thể lộ, giàu không thể lộ.



Phù Ly vội vàng tới ban quản lý, những đồng nghiệp khác còn chưa tới, chỉ có văn phòng Trang Khanh vẫn còn sáng đèn, cậu gõ cánh cửa văn phòng Trang Khanh: "Tối hôm nay chỉ có hai chúng ta tăng ca thôi sao?"



"Tối nay mở chợ quỷ, rất nhiều yêu tu cùng nhân tu cũng tới góp vui. Bây giờ người ta rất chú trọng an toàn thực phẩm, an toàn chất lượng sản phẩm, chợ quỷ tổ chức ở nhân gian, nếu xảy ra chuyện gì thì ban quản lý chúng ta phải phụ trách." Trang Khanh đứng dậy, chỉnh lại tây trang trên người mình, "Đêm nay vất vả cho cậu rồi, đi với tôi phụ trách vấn đề an toàn."



"Được, được." Phù Ly nghĩ cũng không cần nghĩ đồng ý luôn, "Vậy bây giờ chúng ta đi luôn hả?"



"Vội cái gì, giờ Tý cổng chợ mới mở." Trang Khanh chỉ chiếc ghế đối diện mình, "Cậu ngồi trước đi, tôi nói với cậu một chút tri thức về tu chân giới bây giờ."



Phù Ly nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Trang Khanh, ngoan ngoãn ngồi xuống, tuy rằng tâm tư đã sớm bay tới chợ quỷ rồi.



"Yêu giới hiện tại khác biệt rất lớn so với mấy nghìn năm trước đây, thiên tài địa bảo cũng rất hiếm thấy........." Trang Khanh nói với Phù Ly về trình độ tu vi của yêu giới hiện tại, sự quý giá của đan dược, còn có quan hệ và mâu thuẫn giữa các chủng tộc, trọng điểm cường điệu những thứ trên người Phù Ly quý hiếm và quan trọng như thế nào.



Tới nhân gian sinh hoạt đã mấy tháng, Phù Ly đã biết được tu chân giới hiện tại sống không quá tốt, nhưng không ngờ rằng lại thảm hại như vậy.



Những đan dược mà trước đây cậu coi như đồ ăn vặt, không ngờ rằng là vật quý hiếm ở hiện tại, mà linh khí còn không so được với trước kia. Dược liệu đều dựa vào con người gieo trồng, những thứ gieo trồng ra làm sao có thể so sánh được với linh dược hấp thụ tinh hoa thiên địa?



Truyền thừa thuật pháp tu luyện đứt đoạn, linh dược mất hết, con người hưng thịnh, linh khí thiên địa dần biến mất, yêu giới gần như đang ở ranh giới sinh tồn. Cũng khó trách yêu tu hiện nay tu vi lại không cao, thì ra không phải bọn họ không vươn lên mà là hoàn cảnh không cho phép.



"Cậu cũng nên để tâm một chút, tu chân giới bây giờ nhìn như yên ổn, nếu đại yêu liên tiếp xuất hiện, phần yên ổn này không thể tiếp tục giữ được, tôi cũng không dám cam đoan." Trang Khanh thở dài, "Cậu bị những yêu tu trên núi nuôi quá ngây thơ, không biết thế sự, thế giới con người không đẹp như cậu tưởng tượng đâu."



Phù Ly sững sờ nhìn Trang Khanh, không biết phải nói gì.




"Bà già này đã ở Minh Phủ nấu canh mấy nghìn năm, quen tay hay việc mà thôi." Mạnh Bà nói, "Chợ quỷ đã qua một nửa, hai vị không nên lãng phí thời gian, tiếp tục đi ngắm cảnh đi thôi."



Nghe thấy hai từ "ngắm cảnh", Phù Ly mới nhớ ra tối nay cậu tới tuần tra với Trang Khanh chứ không phải là Trang Khanh tới đây chơi cùng cậu. Cậu có chút chột dạ nhìn Trang Khanh, thấy mặt Trang Khanh không có biểu tình gì lại lén lút thở ra một hơi.



Phù Ly rời khỏi quán canh Mạnh Bà, Trang Khanh chỉ vào một gian hàng không lớn không nhỏ phía trước, "Đi gian hàng phía trước ngồi nghỉ."



"Được." Phù Ly cho rằng Trang Khanh mệt rồi, vội vàng đồng ý.



Vào trong gian hàng, đây là một quán ăn, đồ ăn tất cả đều là cá tôm cua, đầu bếp là một con cá voi yêu, tiểu nhị bên trong đều là quỷ tu. Trang Khanh tới, khiến cho gian hàng nhỏ chấn động, nhưng ở trước mặt đồ ăn ngon, lá gan của mọi người dường như cũng lớn hơn một chút, chí ít cũng không có ai bị dọa rơi đũa chạy mất.



Đồ ăn gọi rất nhanh được mang lên, Trang Khanh nếm một miếng, không rõ biểu tình buông đũa xuống. Vẫn là gian hàng này, đứng bếp vẫn là cá voi nhưng anh đã không còn cảm giác bàng hoàng cùng hoảng sợ năm ấy.



"Sao thế?" Phù Ly nếm con cá Trang Khanh đã ăn, mùi vị rõ ràng là rất ngon, còn ngon hơn so với Bao Ngự tự xưng đã làm đại trù có chức vị cao nhất trong cung.



"Không có gì." Trang Khanh lắc đầu, quay người nhìn dòng người qua lại bên ngoài gian hàng, lấy ra một túi gấm, đưa cho tiểu nhị bên cạnh.



"Đại nhân, ngài, ngài cho nhiều quá rồi." Tiểu nhị không biết Trang Khanh, nhưng nhìn thái độ của thực khách xung quanh liền biết thân phận của người này không đơn giản. Lại nhìn đối phương đột nhiên cho mình nhiều thứ như thế, cậu có chút sợ hãi.



"Không nhiều." Trang Khanh chỉ cá voi đứng đằng sau nấu cơm, "Đây là lãi của một nghìn năm trăm năm."



"Anh nợ tiền ông chủ ở đây?" Phù Ly có chút ngạc nhiên, không ngờ rằng Trang Khanh lại có thể nợ tiền người khác.



"Ừ." Trang Khanh giơ đũa lên, gắp một con tôm lớn, "Tuổi nhỏ không hiểu chuyện, ra ngoài không có tiền, ăn cơm bá vương của ông chủ."(3)



Anh cho rằng mình sẽ không bao giờ xuất hiện ở đây nữa, cũng sẽ không nhớ tới dáng vẻ thiếu niên chật vật của mình năm đó, nhưng khi anh một lần nữa đặt chân lên nơi này, mới phát hiện tất cả thứ mà anh nghĩ, cũng chỉ thế mà thôi.



"Ông chủ." Tiểu nhị chạy ra bếp phía sau, đưa túi gấm đầy linh châu và trân châu đưa cho cá voi yêu, "Đây là của một vị khách đưa, người đó nói..............đây là lãi của một nghìn năm trăm năm?"



Chợ quỷ có quy tắc, mua hàng phải thanh toán, không thể ghi nợ, nếu như bị phát hiện sẽ bị yêu giới truy sát. Vị khách kia nhìn có vẻ uy nghi bất phàm, sao lại có thể thiếu tiền ông chủ?



"Một nghìn năm trăm năm trước?" Cá voi yêu cao tuổi nhận lấy túi gấm, "Ai cơ?"



"Là vị khách kia." Tiểu nhị cách rèm cửa chỉ chỉ người trả tiền cho cá voi.



"Long khí bao phủ, công đức bất phàm.........." Cá voi yêu nhìn thấy người đàn ông mặc cẩm bào đen, đột nhiên nhớ tới đứa trẻ chưa lớn một nghìn năm trăm năm trước. Đứa trẻ đó cả người toàn máu bẩn, linh khí hỗn loạn, uống canh bổ sung nguyên khí ở chỗ của ông.



Sau đó đứa trẻ uống xong canh thì hoảng hốt bỏ chạy, mà ông nhìn thấy đứa trẻ bỏ chạy nhưng không gọi nó lại. Đã bao nhiêu năm qua rồi, ông tưởng rằng đứa trẻ máu hỗn tạp người và rồng đã sớm chết trong tay một yêu tộc nào khác, không ngờ rằng cách hơn một nghìn năm trăm năm còn có thể gặp lại.



Phù Ly phát hiện trên bàn nhiều hơn một bát canh, cậu ngẩng đầu nói: "Tiểu nhị, chúng tôi không gọi món này."



Tiểu nhị cười nói: "Ông chủ nói, cái này tặng cho cố nhân."



~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~



(1) Mạc Tà: Tên một thanh kiếm sắc bén huyền thoại được rèn từ thời Xuân Thu.



(2) Hỉ, nộ, ái, tăng, bi: Vui, tức giận, yêu, ghét, bi thương.



(3) Cơm bá vương: Ăn quỵt