Đừng Kỳ Thị Giống Loài

Chương 56 :

Ngày đăng: 11:12 18/04/20


Cửa sân thượng mở ra, Phù Ly không nhịn được dụi dụi mũi, không biết là trên đây đã quá lâu ngày không quét dọn hay là có động vật chết, tản ra một mùi vô cùng tanh hôi.



"Mọi người đừng qua đây vội." Phù Ly quay đầu nhìn lãnh đạo trường, gật gật đầu với Trang Khanh. Trang Khanh đi lên sân thượng, bên trên có vũng nước bẩn còn chưa khô, lan can quanh năm suốt tháng chịu dầm mưa gió thổi đã bao phủ một lớp rỉ sắt.



Lãnh đạo nhà trường đứng ở phía sau, thở dài nói: "Nơi này đã rất lâu rồi không dùng tới, gần đây cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, liên tiếp xuất hiện việc lạ. Nuôi dưỡng và dạy dỗ một đứa trẻ không dễ dàng, hiện giờ đã xảy ra mấy vụ nhảy lầu rồi, không chỉ phụ huynh học sinh đau buồn, chúng tôi cũng rất đau buồn." Làm lãnh đạo nhà trường, trong mắt ông mỗi học sinh đều là hi vọng của tương lai.



Trang Khanh nhìn xung quanh một cái, quay đầu nhìn Phù Ly.



Phù Ly gật đầu.



"Tôi đã biết là có chuyện gì rồi." Trang Khanh đi vào, chà chà đế dày dính bụi, "Tối nay tới xử lý."



"Tối nay?" Lãnh đạo trường lo lắng, "Ban ngày có thể an toàn hơn một chút?" Trường học liên tiếp xảy ra chuyện, báo cảnh sát cũng không giúp được gì, sau đó lãnh đạo cấp cao nói là sẽ phái nhân viên bộ phận an toàn gì đó tới, ông không ngờ rằng lại chính là ông chủ của Công ty khoa học công nghệ sinh vật Trường Long này.



Bây giờ người có tiền mở công ty vẫn còn phải đi làm thêm, cũng không dễ sống.



Tuy rằng ông muốn giải quyết chuyện xảy ra trong trường học, để tránh việc có nhiều học sinh bỏ mạng hơn, nhưng cũng không muốn làm liên lụy tới người vô tội: "Cậu Trang, chuyện này cũng không cần quá vội vàng, nếu không thì đợi sáng....."



"Chuyện này ban ngày không thể làm được." Trang Khanh quay đầu vẫy tay với Phù Ly, "Còn đứng ngây ngốc ở đấy làm gì?"



Phù Ly xuống khỏi sân thượng, nhỏ giọng nói với Trang Khanh: "Chuyện nhỏ thế này cũng không cần chúng ta tự tay tới làm, những người khác đâu rồi?"



"Không phải cậu đang rảnh rỗi sao?" Trang Khanh khó chịu quay đầu, "Làm quen với nghiệp vụ nhiều hơn, cậu mới tới không biết ban quản lý có rất nhiều việc cần làm."



Lãnh đạo nhà trường không thể lúc nào cũng đi theo hai người được, sau khi xắp sếp chỗ ăn ở cho bọn họ xong, bảo một thầy giáo dẫn đường cho bọn họ, để bọn họ quen đường trong trường.



Trang Khanh và Phù Ly cũng không định để thầy giáo theo sau, cho nên lưu số điện thoại của đối phương vào rồi bảo giáo viên này trở về nghỉ ngơi, buổi tối bọn họ sẽ gọi điện lại cho.


Buổi tối, tầm giờ Tý, gió thu rít gào, học sinh đều trở về ký túc xá, ba vị lãnh đạo trường hà hơi lạnh đi theo sau Trang Khanh và Phù Ly, rùng mình mấy cái.



"Tim ba người có khỏe không?" Đi tới nửa đường, Phù Ly lấy trong lòng ra một lọ thuốc mua ở hiệu thuốc trước cổng trường, "Nhận lấy này."



"Đây là gì?" Lãnh đạo trường mờ mịt nhận lấy, bên trên viết sáu từ "Thuốc trợ tim hiệu quả nhanh". Ông nhét lọ thuốc vào tay đồng nghiệp bên cạnh, đây là thứ vớ vẩn gì, ông là người kiên định theo chủ nghĩa duy vật, trước giờ không tin vào những câu chuyện thần quỷ.



Một tiếng thét thảm thiết từ trên nóc nhà truyền tới, con chuột con đang chui trong thùng rác ăn vụng bị dọa co rúm lại. Một tiếng "Thịch" vang lên, có thừ gì đó nặng nề ngã vào nền đất xi măng.



"Lại có người nhảy lầu sao?" Một lãnh đạo vội vàng, lấy di động ra chuẩn bị gọi xe cứu thương nhưng bị Phù Ly đè lại, "Ông nghe nhầm rồi, không ai nhảy lầu cả."



Tuy rằng không có ai nhảy lầu nhưng tòa nhà này âm khí rất nặng nề.



Chưa được mấy phút, lại có tiếng vật rơi xuống đất, vẻ mặt ba vị lãnh đạo có chút nghiêm trọng. Cứ như thế mấy lần, sắc mặt của mấy vị lãnh đạo có chút trắng bệch. Bởi vì họ phát hiện, tiếng hét chói tai và tiếng âm thanh vật rơi xuống đất, từ đầu tới cuối chưa từng thay đổi, ngay cả thời gian giữa các lần cũng giống nhau.



"Tìm thấy rồi." Phù Ly tìm được một cái đầu máy điều khiển từ xa, tiếng kêu thảm thiết cùng với tiếng vật nặng rơi xuống đều truyền ra từ nơi này.



Lãnh đạo trường không nhịn được nhíu mày, bây giờ mấy đứa nhóc đùa cũng thật quá trớn, tại sao lại lấy chuyện thế này ra đùa được. Bọn họ nhìn xung quanh, không nhìn thấy bóng người nào, ngược lại trên tầng đột nhiên có một vật rơi xuống, nặng nề đập xuống đất, máu tươi bắn rất xa.



"Cứu, cứu người." Lãnh đạo lại lấy điện thoại ra, còn chưa kịp ấn gì, đã bị Trang Khanh đè lại.



"Không cần gọi." Trang Khanh chỉ vào thi thể trên đất, thi thể và vết máu dần dần biến mất, giống như chưa bao giờ xuất hiện.



"Đây là........hiệu ứng từ trường." Trang Khanh nghĩ ra cách nói khoa học, "Không phải là sự việc thực sự xảy ra."



Mấy lãnh đạo nhìn sân trống trơn, tư tưởng chủ nghĩa duy vật đã nhận được thách thức nghiêm trọng.



Hiệu ứng từ trường, đang lừa ai đấy?