Đừng Kỳ Thị Giống Loài

Chương 57 :

Ngày đăng: 11:12 18/04/20


“Cậu Trang, nơi mà chúng ta đang đứng……….hình như không có điều kiện tạo thành hiệu ứng từ trường?” Một lãnh đạo vật lý học dũng cảm đứng ra, “Tại sao lại có thể…….”



“Có lẽ là do cấu tạo và tính chất của đất ảnh hưởng.” Trang Khanh đi tới nơi mà thi thể vừa biến mất, ngẩng đầu lên nhìn, “Sẽ tìm được nguyên nhân thôi.”



Ba vị lãnh đạo đưa mắt nhìn nhau, bắt đầu nghiêm túc hồi tưởng lại kết cấu thổ nhưỡng của mảnh đất này, nhưng dù nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được điều kiện cần và đủ. Cuối cùng ba người lấy điện thoại ra, vừa tìm, vừa tranh luận.



“Có nhìn thấy không, đây là thái độ nghiêm túc của học giả.” Trang Khanh nghiêng đầu nhìn Phù Ly, “Nếu như cậu có thái độ nghiêm túc nghiên cứu như vậy, thi vào đại học không còn chỉ là giấc mơ.”



“Tôi cảm thấy………” Phù Ly nuốt nước miếng, “Vẫn là năm mơ tốt hơn chút.”



“Thực sự muốn thi đại học?” Trang Khanh thấy dáng vẻ vừa mong mỏi vừa sợ hãi của cậu, nói, “Trở về tôi sẽ dạy kèm cho cậu, dù sao cậu cũng cho tôi không ít đồ tốt, coi như là phí bái sư.”



“Tôi đã sống nhiều năm như vậy, còn bái sư………..” Phù Ly có chút kích động, nhưng mà cậu cũng đã dần dần biết được nhân tình qua lại, vẫn phải giả vờ rụt rè một chút, “Như vậy có phải không được tốt lắm?”



“Đã nghe câu một chữ là thầy chưa?” Trang Khanh khom lưng chạm vào nền đất, không ngẩng đầu lên nói: “Có người dạy thì không cần phải lo lắng nữa.”



Phù ly đang muốn nói gì, thấy trên nóc nhà lại có người rơi xuống, mở ô ngọc cốt ra che trên đầu Trang Khanh, bóng người vừa mới chạm vào ô lập tức tan thành mây khói, không còn chút bóng dáng.



Ba vị lãnh đạo: ……………



Đây cũng là hiệu ứng từ trường sao?



“Cái ô của tôi có trang bị đặc thù, có thể phá hủy từ trường.” Phù Ly mở đôi mắt thật to, vẻ mặt đơn thuần vô tội, “Chúng tôi đã đi xem xét rồi, trường học không có vấn đề gì lớn, có lẽ là học sinh chịu ảnh hưởng của lời đồn, tự mình sinh ra ám ảnh tâm lý.”



Trang Khanh nhíu mày nhìn Phù Ly, khá lắm, lại còn biết ám chỉ của mình.



“Trường chúng tôi mới mời giáo sư chuyên ngành tâm lý học, sau này sẽ sắp xếp nhiều tiết học tâm lý hơn.”



“Cho mọi người mượn ô.” Phù Ly đưa ô cho ba người trước mặt, “Chúng tôi đi lên sân thượng xem thử, nhìn thấy gì cũng đừng sợ. Chiếc ô này của tôi có thể phá vỡ bất kỳ từ trường quái dị nào.”



Ba lãnh đạo trường cảm thấy buổi tối trời không mưa còn che ô thì có chút ngốc nghếch, nhưng nhìn thấy dáng vẻ khẽ cười của Phù Ly, bọn họ bất giác nhận lấy cái ô. Đợi Trang Khanh và Phù Ly đi vào rồi, một vị lãnh đạo mới nói, “Ai da, chúng ta quên mất không đưa chìa khóa cho hai người họ rồi, hay là đi lên đưa chìa khóa cho bọn họ?”
“Cậu Phù, chuyện này….có phải là do ban nãy hồn ma đó nói gì với cậu không?” Một vị giáo sư đã nghẹn rất lâu, cuối cùng hỏi ra câu này.



“Giáo sư đang nói đùa hả, trên thế giới này làm gì có ma, huống hồ lòng người còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.” Trang Khanh nhìn tay Phù Ly, “Thời đại mới phải tin tưởng khoa học, không thể tin tưởng vào mấy thứ mê tín.”



Lãnh đạo nhà trường: “…………….”



Ba người bọn họ tuy rằng cảm thấy cách nói này của Phù Ly có chút quái lạ, nhưng vẫn theo ý của Phù Ly, gọi điện cho cảnh sát. Cảnh sát điều tra suốt đêm, phát hiện trong nhà của La Bình Vĩ phát hiện rất nhiều ngôn luận linh tinh, cái gì mà lấy mạng đổi mạng, gì mà tỉnh lại đã qua một đời người.



Sau đó cảnh sát phát hiện, người tình nghi phạm tội hai mươi năm trước, có một người yêu đồng tính, người yêu đồng tính này không chịu được ánh mắt của thế tục, cho nên nhảy lầu tự sát. Bây giờ ông ta quay lại trường học, vì không biết ai nói linh tinh, lợi dụng phương pháp thôi miên tâm lý, để cho bộ phận học sinh tâm lý yếu ớt trong trường có hành vi tự sát, muốn mượn cái chết của bọn họ để thức tỉnh người yêu mình.



Chân tướng đã sớm bị chôn vùi trong miệng người đã mất, có lẽ ngay cả bản thân người đàn ông này cũng không biết, ông ta là kẻ yếu đuối hèn nhát, cho nên trước mặt cảnh sát che dấu đi sự phản bội năm đó của mình.



Sau khi làm xong việc, Trang Khanh liền kéo Phù Ly vào nhà vệ sinh.



“Tôi không đi vệ sinh.” Phù Ly có chút khó hiểu.



“Không bảo cậu đi vệ sinh.” Trang Khanh mở vòi nước ra, “Rửa tay!”



Phù Ly bất đắc dĩ nhìn anh một cái, đặt tay dưới vòi nước.



“Rửa sạch tay phải vào.” Trang Khanh nhớ tới hình ảnh ban nãy Phù Ly nhảy lầu với phược linh kia, nhíu mày nói, “Cậu ta nhảy cậu cũng nhảy, đang đóng phim chắc?”



“Tôi chỉ giúp cậu ta hoàn thành tâm nguyện thôi.” Phù Ly quay đầu nhìn Trang Khanh, “Tuổi thọ con người ngắn ngủi, thỏa mãn mong muốn của bọn họ một chút cũng có sao đâu.”



Trang Khanh xùy một tiếng không nói gì.



Tác giả có lời muốn nói:



Trang Khanh: Con người rất giỏi nha.