Đừng Kỳ Thị Giống Loài
Chương 85 :
Ngày đăng: 11:13 18/04/20
Bành Hàng vội vàng tới đồn cảnh sát, nhìn thấy dáng vẻ lẩm bẩm của mấy người bị tình nghi, không hiểu sao lại đột nhiên nhớ tới tên chủ thầu mang theo bia và thịt đầu heo tới đầu thú.
"Thực sự là có yêu quái, con thỏ kia sẽ ăn thịt người!"
"Có một con rùa lớn nặng mấy trăm cân, đứa trẻ bị rùa mang đi rồi."
"Có yêu quái, chúng nó muốn ăn thịt bọn tôi, đồng chí cảnh sát, các anh nhất định phải bảo vệ bọn tôi."
Con rùa nặng mấy trăm cân to như thế nào, con thỏ nhỏ như thế còn có thể ăn người? Có người hoài nghi bọn họ đang cố ý giả vờ thần kinh có vấn đề, để trốn tránh chế tài pháp luật, mang đi kiểm tra thần kinh, tất cả đều bình thường.
Chuyện kỳ diệu nhất chính là, có một người phát hiện hai đứa trẻ bị bắt cóc ở ngã tư đường, bọn trẻ im lặng ngồi ở dưới mái hiên, trong tay còn cầm bánh bao và sữa bò, giống như đi ra ngoài chơi mệt rồi ngồi ở ven đường nghỉ ngơi một chút.
Bành Hàng cảm thấy đầu óc mình có vấn đề rồi, sau khi sự kiện ly kỳ này xảy ra, người mà anh nghĩ tới đầu tiên lại là Phù Ly. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng anh chỉ có thể chấp nhận một kết quả, đó chính là thân phận của Phù Ly có liên quan tới ban ngành an toàn, cho nên cho dù có một số hành vi quái dị cũng là do có quan hệ với công việc.
Nghĩ thông suốt điểm này, anh cũng không có ý đi theo dõi camera giám sát ở sân bay để xác định xem rốt cuộc là Phù Ly có ngồi chuyến bay đã đặt vé hay không.
Lễ trung thu, là ngày cả gia đình đoàn viên.
Bao Ngự làm rất nhiều bánh trung thu cung đình, bày chỉnh tề một bàn, nâng cái bàn này lên sân thượng.
Gió đêm thổi lạnh lẽo, Sở Dư ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng trên trời, tò mò hỏi: "Anh Phù, bái mặt trăng cần chú trọng điều gì?"
"Ánh trăng có thể nâng cao tu vi." Phù Ly ngẩng đầu lên nhìn trăng sáng trên không trung, nói với yêu tu trên sân thượng, "Mọi người đều có thuật pháp tu luyện của mình, tôi không có gì để chỉ giáo cả. Tu vi tăng thêm do bái mặt trăng, giống như tiền cậu kiếm được khi lét lút làm thêm thời còn đi học, không có bất cứ ảnh hưởng không tốt nào với phương pháp tu luyện chính thống của mọi người cả."
Phù Ly nói như vậy, mọi người càng thêm nghiêm chỉnh, chỉnh lại vạt áo, quyết tâm lát nữa sẽ cẩn thận bái mặt trăng.
Thấy mọi người trịnh trọng như vậy Phù Ly đi tới bên cạnh Trang Khanh, nhỏ giọng hỏi: "Anh có muốn đi bái không?"
Trang Khanh không trả lời mà hỏi ngược lại: "Cậu thì sao?"
"Đương nhiên là phải bái rồi, trước đây mỗi năm tôi đều bái." Phù Ly túm lấy cổ tay Trang Khanh, tìm một vị trí tốt ở trên sân thượng, "Lát nữa chúng ta đứng ở đây bái."
Trang Khanh nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cậu, ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên trời: "Được."
Trương Kha đang chỉnh lại quần áo nhìn thấy Phù Ly đứng sang chỗ khác, đang chuẩn bị qua đó thị bị Sở Dư túm lại: "Cậu làm gì thế?"
"Tôi qua đó đứng chung với anh Phù." Trương Kha không hiểu tại sao Sở Dư lại túm mình lại, "Cậu kéo tôi làm gì?"
"Đứng cái gì mà đứng, mắt của cậu mọc thế nào vậy?" Sở Dư hạ thấp giọng nói, "Không nhìn thấy hôm nay lão đại cũng tới đây sao, hai soái ca người ta đứng chung với nhau thì đẹp mắt, cậu đứng qua đó giống như trong đống nhân sâm lại mọc ra một cây củ cải, có đẹp không?"
Trương Kha:...........
Hình dung từ này có chút độc ác, nhưng mà nhìn thấy Trang Khanh đứng bên cạnh Phù Ly, cậu quả thật bay sạch tâm tư đi qua đó.
Trăng lên giữa trời, Phù Ly nói: "Không câu nệ lễ nghi, dùng trái tim thành kính bái là được."
Ánh trăng cũng không phải là người, không coi trọng lễ nghi rườm rà. Người thành tâm, thi lễ sẽ được ánh trăng tặng lại, nếu như không thành tâm, cho dù là vái ba vái dập đầu chín cái cũng không có tác dụng gì. Cậu quay đầu nhìn Trang Khanh, đối phương cũng nhìn cậu. Hai tay Phù Ly chắp lại thành chữ thập, nhắm mắt cúi người bái ánh trăng, ngay sau đó hóa thành con thỏ, chân trước kép lại, hoàn thành xong lễ.
Vô số ánh sáng tụ lại trên người cậu, dường như có vô số ánh sáng bao phủ lấy cậu, mỗi một sợi lông đều như phát sáng. Trang Khanh lặng lẽ nhìn Phù Ly một lát, sau đó bái mặt trăng.
Sức mạnh mà ánh trăng mang tới vô cùng ôn hòa, sau khi bái xong, cả người anh giống như được bọc trong một chiếc hộp ấm áp, ngất ngây làm cho người ta muốn ngủ say. Thời gian dường như trôi qua rất nhanh, lại giống như rất chậm, đợi khi anh mở mắt ra, trời đã sắp sáng rồi.
"Anh tỉnh rồi?" Một miếng bánh trung thu được đưa tới trước mặt anh, bàn tay cầm bánh trung thu trắng nõn, làm cho chiếc bánh càng thêm ngon miệng.
Dưới đoạn thuyết minh này là một bức tranh vượn khỉ thẳng đứng, bức tranh vặn vẹo khoa trương như cũ.
Phù Ly cầm tờ giấy thật lâu mới kẹp trang giấy vào quyển sách, sau đó đặt sách lên bàn trà.
"Cậu sao vậy?" Trang Khanh nhìn vẻ mặt Phù Ly không có chút biến hóa nào, nhưng tiềm thức nói với anh, giờ phút này Phù Ly không hề vui. Anh đặt sách sang một bên, nói với Phù Ly, "Những ghi chép vớ vẩn này, cậu đừng coi là thật."
"Không, anh không hiểu." Phù Ly ôm lấy đầu gồi ngồi trên sô pha, vẻ mặt u oán, "Tôi cho rằng yêu tu cả ngọn núi đều giống như tôi, thân thể trời sinh khiếm khuyết. Nhưng sự thật nói cho tôi biết, tất cả đều là do tôi nghĩ nhiều, người thực sự khiếm khuyết, chỉ có tôi."
Cho tới nay cậu còn nhớ rõ, khi vừa mới tới núi Vụ Ảnh, Bạch Viên trưởng lão vẽ rất nhiều bức tranh cho cậu xem.
"Nhóc con, con nhìn chim sẻ mà ta vẽ này, giống ai?"
"Giống con chim nhỏ sáng nay nhảy múa trên cây."
"Đúng."
"Con nhìn ta vẽ con chim trĩ này, giống ai?"
"Giống chị gái xinh đẹp hôm qua muốn ôm con."
"Thực thông minh."
"Con nhìn xem ta vẽ con vượn trắng này, giống ai?"
"Giống người."
"Không sai."
"Vậy con lợn rừng này thì sao?"
"Giống thúc thúc mập hôm qua cùng với người mang con về."
"Mắt con thật tốt."
"Ta và Cương Liệp đại vương đã thương lượng mấy ngày rồi, quyết định lấy cho con một cái tên."
"Tên là thứ gì?"
"Chính là biệt hiệu của con."
"Người chọn cho con tên là gì?"
"Phù Ly."
"Nó có ý gì ạ?"
"Phù chính là dấu hiệu của may mắn, Ly là muốn nhắc nhở con, nếu như gặp điềm lành, nhất định không thể để điềm lành rời đi con."
Tác giả có lời muốn nói:
Phù Ly: Lừa trẻ con thật xấu hổ!