Đừng Kỳ Thị Giống Loài
Chương 86 :
Ngày đăng: 11:13 18/04/20
Con thỏ nằm tựa vào sô pha, dùng máy tính bảng chơi Tiêu Tiêu Lạc, nhưng chính cái đuôi ủ rũ kia lại tiết lộ chân tướng tâm tình của cậu giờ phút này không được tốt lắm. Nhưng mà cho dù như vậy, cậu vẫn kiên trì chơi game cả một buổi chiều, cho tới khi Trang Khanh làm xong bữa tối.
Ngửi thấy mùi hương đồ ăn, Phù Ly rung rung tai, để máy tính bảng sang một bên, nhảy từ trên sô pha xuống.
Trang Khanh nhìn thấy Phù Ly ngoan ngoãn ngồi trên ghế, bày đũa bát lên, tức giận thầm nghĩ, không phải tâm tình không tốt sao, tại sao tới giờ ăn tinh thần lại tốt như thế? Lại nhớ tới mình lại còn tránh ở trong nhà bếp, dùng điện thoại tra xem ăn món gì sẽ làm tâm tình trở nên tốt hơn, Trang Khanh liền cảm thấy đầu óc mình đã bị nhiễm bệnh ngu của Phù Ly.
Cái gì mà ăn cay, ăn ngọt, có mà chỉ ăn no là được rồi.
Phù Ly nằm trên ghế cả nửa ngày, thấy Trang Khanh vẫn luôn nhìn chằm chằm mình, tò mò hỏi: "Còn chưa nấu cơm xong sao?"
"Xong rồi." Trang Khanh muốn trào phúng mấy câu, nhưng lời đến bên miệng lại sửa thành, "Có mấy món ăn rất cay, cậu có thể ăn không?"
"Chúng ta đã đi ăn bao nhiêu khay tôm hùm đất cay cùng với nhau rồi, còn có thứ gì mà không thể ăn, tôi cũng không kén ăn." Phù Ly vẫy đuôi, cái đuôi giống như bàn chải, cọ tới cọ lui trên lưng ghế dựa.
"Đúng vậy, cậu không kén ăn một chút nào, chẳng qua những thứ đồ không thích ăn có hơi nhiều một chút thôi." Trang Khanh bị lời của cậu chọc cười, mang thức ăn từ nhà bếp ra, bày đầy một bàn. Có mấy món dùng cá tôm làm nguyên liệu chính còn đặt ở nơi gần Phù Ly nhất.
Nhìn một bàn đầy đồ ăn này, Phù Ly bị dọa ngốc, cậu biến thành hình người: "Trang Tiểu Long, anh có tiền thưởng hả?"
Trang Khanh bày đĩa hoa quả cuối cùng lên, vừa mới ngồi xuống đã nghe thấy lời này của Phù Ly, mặt không có chút biểu tình gì nói: "Từ khi làm việc chung với mấy người, tôi đã rất lâu rồi chưa từng nhận tiền thưởng."
Nghe thấy Trang Khanh đang châm biếm bọn họ, Phù Ly cũng không giận, ngược lại còn nở nụ cười: "Cảm ơn anh."
Tuy rằng miệng cứng hơn bất cứ thứ gì khác, nhưng mà tim còn mềm hơn cả kẹo bông gòn.
"Cậu không cần phải nghĩ nhiều, cho dù cậu không có ở đây, tôi cũng ăn cơm nhiều thế này." Trang Khanh cầm đũa lên gắp thức ăn, cố ý lấy một con tôm vô cùng lớn trước mắt Phù Ly.
Nhưng lần này Phù Ly cũng không giành với anh, thậm chí còn chủ động chia cho anh mấy con, Trang Khanh đột nhiên có chút không quen. Bóc xong tôm rồi, còn chưa chấm tương đã bỏ ngay vào miệng.
Phù Ly không nhận ra thái độ này của anh, uống một cốc nước trái cây, nói với Trang Khanh: "Trang Khanh, cảm ơn anh."
Khóe môi Trang Khanh rung rung, không trả lời.
"Tuy rằng tôi không biết tại sao những trưởng bối trên núi lại muốn lừa tôi, nhưng bọn họ đối xử với tôi rất tốt." Phù Ly không động đũa, nhìn ánh trăng bên ngoài khung cửa sổ, suy nghĩ đã bay về bốn nghìn năm trước.
Tựa hồ ngay từ nhỏ cậu đã hiểu được ngôn ngữ của vạn vật, cũng mở ra linh trí, được coi là sinh ra đã biết. Trước kia không biết Bạch Viên trưởng lão có ý dẫn đường sai cho cậu, làm cho cậu hiểu lầm thân phận thực sự của các yêu tu trên núi, đồng thời sau khi cậu hiểu lầm, mọi người cứ dựa theo hình thức sinh hoạt giống như cậu tưởng tượng.
Giống như là.........bọn họ hi vọng cậu hiểu lầm thân phận của bọn họ.
Phù Ly không hiểu tại sao bọn họ lại làm như vậy, nhưng cậu chỉ cần hiểu rõ, tình cảm yêu mến của các trưởng bối dành cho cậu là thật, như vậy là đủ rồi. Mọi chuyện đều phải đuổi theo một đáp án, đôi khi kết quả lại không thể làm cho cậu vui vẻ.
Thứ bị phá hủy ở núi Vụ Ảnh chính là nút thắt trong lòng cậu. Có lẽ khoảng thời gian quen biết nhiều yêu tu thú vị này, làm cậu dần dần thoát ra khỏi sự bi thương về núi Vụ Ảnh, cho nên khi nút thắt ấy được mở ra, khi nhìn thấy sự thật ở bên trong, cậu lại không hề quá giận giữ hay thất vọng, thậm chí còn cảm thấy may mắn vì mọi người không phải vì trời sinh khiếm khuyết mà đều là thụy thú vạn vật kính trọng.
Bạch Dương trưởng lão đã từng nói, khi cậu không còn chấp mê quá khứ, học được cách suy nghĩ, cũng chính là lúc cậu thực sự trưởng thành.
Có lẽ khi phát hiện ra sự thật này, bên cạnh cậu có một người bạn tin cậy có thể dựa vào, năng lực thừa nhận của cậu cũng trở nên mạnh mẽ hơn. Bàn đầy đồ ăn nhiều hơn bình thường này chính là tâm ý của đối phương.
"Động vật được bảo hộ thì giỏi lắm sao, nếu không phải vì ông đây không tìm được chứng cứ mày hãm hại tao, tao đã sớm bảo ban quản lý bắt mày lại rồi." Cục tức trong lòng con nhện yêu cuối cùng cũng bớt đi được vài phần, "Quả thực chính là phần tử cặn bã trong giới chim!"
Các yêu khác nghe vậy cũng nhao nhao tới an ủi hắn, còn có yêu nhét cho hắn một ít đồ ăn vặt.
Nhện yêu cầm thịt khô thơm ngào ngạt, liếm liếm răng.
Chu Lộ buồn rầu chạy ra bên ngoài, đụng phải Phù Ly đang chạy tới ban quản lý.
"Mày mọc mắt để làm gì thế, dùng để chọc giận người khác sao?" Chu Lộ bò từ dưới đất lên, mở miệng mắng. Nhưng khi hắn nhìn rõ người đụng phải hắn là phù Ly, giọng nói đột nhiên thấp xuống tám độ, hắn nhớ tới cảm giác sợ hãi khi bị Phù Ly đánh bay.
Hừ một tiếng, Chu Lộ phủi phủi bụi đất dính trên người mình, không quay đầu lại chạy đi ra.
"Ai......." Phù Ly nhìn thấy ví tiền rơi dưới đất, cúi người nhặt lên, lấy điện thoại ra gọi điện cho Trang Khanh, xác nhận bây giờ không cần cậu giúp đỡ mới cầm ví tiền đuổi theo.
Tuy rằng con chim này không làm người khác thích nhưng nể mặt hắn là loài chim quốc bảo, cậu vẫn mang ví tiền tới đưa cho hắn. Tránh xuất hiện tin tức, đường đường là một quốc bảo mà mua đồ không trả tiền trên báo của con người.
Chu Lộ là yêu quái quan trọng mặt mũi, sao có thể chịu đựng được nhiều yêu quái khác nói hắn như vậy, hắn chạy một mạch mấy chục km, tới bên bờ sông mới dừng lại. Nhặt đá cuội dưới chân ném xuống sông, hắn có chút không cam lòng mắng, "Thật không biết xấu hổ, ai cố ý hại hắn bị cảnh sát con người bắt đi?"
Rõ ràng là do con yêu quái kia tâm địa không đơn giản, thấy lông chim của hắn xinh đẹp mới bắt hắn lại, bán cho người khác có được không?
Không ngờ rằng con nhện đó gặp yêu khác liền nói là do hắn cố ý hãm hại, thế gian sao lại có yêu quái vô liêm sỉ như vậy. Còn có những yêu tu nói đỡ cho con nhện kia, cũng đều là loại ngu xuẩn, tự cho mình là đúng, cũng không nhìn xem đang giúp loại hàng thế nào.
Hắn đường đường là Chu Lộ, muốn báo thù một con nhện còn phải nhờ con người giúp hay sao.
Tuy, tuy rằng cuối cùng quả thật phải dựa vào sự giúp đỡ của con người hắn mới thoát được khỏi tay của con nhện yêu, nhưng đó không quan trọng, quan trọng là hắn sẽ không dùng thủ đoạn đê tiện như vậy
"Hôm nay ánh nắng đẹp thế này, sao anh lại ngắm cảnh một mình ở bên sông?" Một người đàn ông mặc âu phục thắt cà vạt đứng cách Chu Lộ không xa, hắn tóc đen mắt xanh, ngũ quan rất rõ nét, tướng mạo vô cùng đẹp trai, nhưng rõ ràng không giống con người ở quốc gia này.
Chu Lộ là một con yêu quái có tính tình nóng nảy, nhìn thấy dáng dấp làm ra vẻ của người đàn ông này, nói thẳng: "Ông đây đứng ở đây làm gì thì liên quan quái gì tới mày!"
Người đàn ông đẹp trai sững sờ, sau đó nhanh chóng khôi phục lại nụ cười nhã nhặn: "Anh đứng một mình ở đây, không sợ gặp phải người xấu sao?"
Chu Lộ liếc mắt xem thường: "Cút!"
Ông đây dựa vào mỹ mạo tung hoành cả yêu giới, chỉ cần biến thành nguyên hình, có thể làm cho vô số con người quỳ xuống gọi bố, không cần phải lễ phép.
"Thái độ này của anh, làm cho tôi rất không vui." Mặt người đàn ông đẹp trai trầm xuống, vì tức giận mà đồng tử màu xanh ngọc bích càng thêm đậm màu, "Vật nhỏ không nghe lời như vậy, ăn là được rồi."
Tác giả có lời muốn nói:
Phù Ly: Có một loại yêu quái, sống hoàn toàn dựa vào may mắn, chết vì tự tìm đường chết.
Chu Lộ: Tuy rằng tôi tùy hứng, không lễ phép, tính tình kém, nhưng tôi chính là quốc bảo!