Đừng Kỳ Thị Giống Loài

Chương 97 :

Ngày đăng: 11:13 18/04/20


Từng trận gió lạnh thổi qua, Phù Ly có chút ngượng ngừng nhảy từ trên người Trang Khanh xuống, hóa thành hình người: “Ban nãy cảm ơn anh.”



“Chuyện nhỏ thôi.” Trang Khanh nhìn Phù Ly, “Không cần phải cố ý nói cảm ơn.”



Thấy vẻ mặt Trang Khanh như thường, cũng không khinh miệt cậu vì cậu sợ rắn, Phù Ly an tâm hơn, tâm tình rất tốt mở miệng nói: “Tôi mời anh ăn tối, đi.”



Trang Khanh quên mất mình đã từng thấy ở đâu đó, đồ ăn ngon có thể làm người ta quên đi sợ hãi và đau buồn. Tuy rằng bây giờ vẫn còn chưa tới thời gian tan làm, nhưng mà vấn để sức khỏe tâm lý của nhân viên cũng rất quan trọng, anh chỉ do dự chưa tới ba giây đã đồng ý.



Hai người lại đi tới quán cơm Cú Đêm kia, khách hàng trong quán cũng không nhiều, nhưng Phù Ly phát hiện, trong quán có thêm một trợ thủ, chính là con cú mèo lần trước ăn trộm đồ ăn, bị bắt được rồi lại được thả ra. Con cú mèo có chút căng thẳng khi nhìn thấy bọn họ, không kịp nghĩ ngợi gì đã nói: “Tôi làm công ở quán này, làm phụ bếp.”



“Ông đừng căng thẳng, chúng tôi tới đây ăn cơm.” Phù Ly và Trang Khanh ngồi xuống bên bàn, phát hiện ông chủ đang cười với bọn họ, Phù Ly cũng cười lại một cái.



Nhìn thấy Phù Ly và Trang Khanh thật sự không tới bắt mình, con cú mèo cũng yên tâm, ông ta lấy thực đơn đặt trước mặt hai người, lấy quyển sổ nhỏ và bút ra, chuẩn bị ghi lại những món họ gọi.



“Ngao hoa và tôm hùm đất, gần đây tôm hùm đất còn có loại đầu tương đối lớn không?” Phù Ly hỏi.



“Ngao hoa tươi ngọt, cam đoan là hương vị ngon. Gần đây đầu tôm hùm đất quả thực nhỏ đi một chút nhưng tôi có thể cam đoan con nào cũng tươi.” Con cú mèo chỉ chỉ chậu đựng tôm hùm đất ở góc, “Làm luôn xào luôn, nếu như hai người ăn, mỗi phần tôi sẽ cho hai người nhiều thêm……….hai con!”



“Vậy thì mang cả ngao hoa và tôm hùm đất lên đây, mỗi thứ một phần.” Phù Ly lại gọi một đống thủy sản, khi con cú mèo cầm thực đơn đi tìm ông chủ, có chút phiền não, ông không biết phải làm thế nào mới khiến cho ông chủ cảm thấy hai người gọi nhiều đồ ăn như vậy không kỳ quái?



Ông chủ nhận lấy thực đơn, nhìn thấy biểu tỉnh của con cú mèo có gì không ổn, vì thế nhỏ giọng nói với ông: “Có một số người bẩm sinh có sức ăn lớn, chúng ta làm nghề nấu ăn, không thể vì khách ăn nhiều mà có suy nghĩ gì, như vậy không lễ phép.”



Con cú mèo:



Thật sự là ông đã nghĩ nhiều.



“Nếu như mỗi thực khách đều giống như bọn họ, nói không chừng cháu đã sớm phát tài rồi.”



Cơm nước xong, khi Phù Ly trả tiền, ông chủ bớt cho bọn họ mười đồng, nói là giá hữu nghị cho khách quen. Phù Ly vô cùng vui vẻ, vì vậy lại bỏ thêm một trăm nguyên, gói hai phần ngao hoa lớn mang về, để cho Côn Bằng và Công Phúc cũng được nếm thử một chút hương vị.



Trang Khanh lái xe đưa Phù Ly tới bên ngoài ban quản lý, nói với cậu: “Về nhà nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai phải đi làm đúng giờ.”



“Được.” Phù Ly ngáp một cái, mang theo hộp đồ ăn lách người vào trong tòa ký túc xá ở đằng sau tòa nhà hành chính của ban quản lý, gõ cửa phòng Côn Bằng, quả nhiên Công Phúc cũng ở trong đó. Ở thời kỳ thượng cổ, Côn Bằng và Công Phúc còn là yêu tu không cùng lập trường, hôm nay đại yêu dần dần biến mất, bọn họ cũng khôm ôm quan niệm thụy thú, hung thú cũ kỹ nữa, bắt đầu chung sống hòa bình.



Có lẽ đối với bọn họ mà nói, trừ bỏ đối phương có thể nhớ lại đủ loại hồi ức năm đó, đã không còn ai có thể biết được yêu thú thượng cổ rốt cuộc có dáng vẻ như thế nào.


Triều Vân yêu thích cái đẹp không nhịn được che mắt lại, tại sao nguyên hình của các đại yêu thượng cổ lại tùy tiện đến thể, cũng không suy xét thẩm mĩ một chút.



“Tại sao anh lại xuất hiện ở tỉnh Trùng Sơn?” Trang Khanh cũng không vì Phì Di trông đáng thương mà bỏ qua thẩm vấn, bởi vì Phì Di xuất hiện, không chỉ ảnh hưởng tổn thất kinh tế mà còn làm vô số động vật khát nước mà chết, anh không thể thờ ơ với chuyện này được.



Phì Di phát ra một chuỗi âm thanh kỳ quái, đám người Triều Vân chẳng hiểu gì cả, nó đang nói cái gì vậy?



Trang Khanh từng nghiên cứu ngôn ngữ của yêu quái thượng cổ trên sách cổ, cho nên anh có thể nghe hiểu đại khái những lời Phì Di nói. Con Phì Di này không hiểu anh nói gì, chỉ ồn ào đòi về núi Hỗn Tịch, thế là Trang Khanh lại dùng ngôn ngữ cổ nói lại với nó một lần.



Lần này Phì Di nghe hiểu được, nó lắc đầu nói: “Ta không cố ý đâu, là người khác mang ta tới đây.”



Phì Di bị Trang Khanh vẫy đuôi một cái bay ra rồi đông cứng lại, giờ cũng không dám chọc Trang Khanh, nó thành thật trả lời: “Tộc bọn ta có tổ huấn, bên ngoài núi Hỗn Tịch có đại yêu kỳ quái, có thể thiêu bọn ta thành tro bụi, cho nên tộc bọn ta không thể ra khỏi núi.”



“Thiêu thành tro bụi?” Trang Khanh nhớ tới hình như có đại yêu nào đó từng nói, có con Phì Di đột nhiên hóa thành tro bụi, lẽ nào đây là nguyên nhân dẫn tới tổ huấn của tộc Phì Di?



“Đúng vậy.” Phì Di liên tục gật đầu, “Tộc chúng ta vẫn luôn cẩn thận dè dặt, hơn ba nghìn năm qua chưa từng ra khỏi núi Hỗn Tịch. Nhưng mấy trăm năm trước, trên núi đột nhiên trở nên càng ngày càng lạnh, tộc nhân của chúng ta còn có cả những yêu tu khác, chỉ trong một thời gian ngắn đã chết vô số, bây giờ trên cả núi Hỗn Tịch, chỉ còn lại mỗi con Phì Di là ta.”



Trang Khanh giảng giải lời của Phì Di với mọi người một lần.



“Mấy trăm năm trước đột nhiên trở nên lạnh………….” bản thân Triều Vân là một cây trâm phượng cho nên không hề mẫn cảm với nhiệt độ không khí, thậm chí cô còn không biết năm nào lạnh nhất.



“Có lẽ anh ta đang nói tới thời kỳ băng hà nhỏ (1).” Trang Khanh vẫn còn nhớ khoảng thời gian ấy, trời đất hỗn loạn, dân chúng lầm than, vô số sinh linh bị đông chết.



Sở Dư cũng nhớ rõ, cậu liên tục gật đầu: “Em vẫn còn nhớ rõ khoảng thời gian ấy vô cùng lạnh, lạnh tới nỗi tất cả nước đều đóng thành băng, nếu không phải em có tu vi, có lẽ cũng đã bị đông chết ở thời kỳ ấy.”



“Là ai mang anh ra ngoài?” Trang Khanh nhíu mày.



Phì Di lắc đầu: “Tôi không biết.”



Tác giả có lời muốn nói:



Phì Di: Tuy rằng tôi rất xấu, nhưng gan tôi rất nhỏ.



~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~



(1): Thời kỳ tiểu băng hà: Thời tiểu băng hà là một giai đoạn thời tiết lạnh đi trên trái đất xảy ra sau thời kỳ ấm Trung cổ. Thời kỳ này kéo dài từ thế kỷ 16 đến thế kỷ 19.