Đừng Kỳ Thị Giống Loài

Chương 98 :

Ngày đăng: 11:13 18/04/20


Sự xuất hiện liên tiếp của các yêu thú thượng cổ, Công Phúc suýt chút nữa đã vì oán khí mà ra nhập danh sách hung thú, Phì Di sống hơn mười vạn năm lại chết vì kỳ tiểu băng hà giá lạnh, sự thật này quá hoang đường.



"Lời nói dối này có phải hơi quá lố không, Phì Di nhìn đúng là không có lực sát thương gì, nhưng dù sao cũng là đại yêu sống từ thời thượng cổ, sao lại chết vì thiên tai tự nhiên được?" Sở Dư cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ, giống như nghe được tin chim cánh cụt ở Nam Cực chạy tới quốc gia của bọn họ, cuối cùng lại bị đông chết.



Hoàn toàn không hợp lẽ thường.



Trang Khanh cảm thấy, con Phì Di này không nói dối. Con Phì Di này nhìn qua thì cường tráng, trên người lại có rất nhiều vết thương do giá rét, không nói được ngôn ngữ của yêu giới hiện đại, ngay cả Sở Dư mở miệng ra nói mấy câu cũng có thể dọa nó run rẩy. Chứng minh rằng gan của con Phì Di này vô cùng nhỏ, thậm chí còn chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài, công phu bảo vệ mạng sống duy nhất mà nó học được, có lẽ chính là chỉ biết bố trí kết giới che dấu thân hình.



Cũng may là nó biết bố trí kết giới, nếu như bị con người phát hiện, chỉ cần một quả pháo thôi là có thể giải quyết được nó rồi.



"Vậy anh chính là người sống sót duy nhất của tộc Phì Di?"



"Trên núi Hỗn Tịch quả thật chỉ còn mỗi một con Phì Di là ta." Phì Di sợ hãi cuộn hai cái đuôi trơn bóng, không dám nhìn đám người Trang Khanh, dáng vẻ sợ hãi như bị ức hiếp.



"Phì Di trên núi trên núi Thái Hoa đã sớm chẳng còn dấu vết, có một số nơi đã được mở mang thành khu phong cảnh tự nhiên, để cho con người tới thưởng thức." Trang Khanh nói, "Theo điều lệ của ban quản lý, đáng lẽ ra anh phải ngồi tù, nhưng vì chủng loại của anh đặc biệt, tôi sẽ thảo luận với các ban ngành liên quan rồi mới đưa ra tính toán."



Phì Di không sợ ngồi tù gì, nó vốn không thích đi lung tung, ở đâu cũng giống nhau.



Nói ra cũng kỳ lại, tộc Phì Di của bọn họ ở núi Thái Hoa và núi Hỗn Tịch, sẽ không mang tới hạn hán, nhưng nếu như rời khỏi hai nơi này, đi tới đâu hạn tới đó, không còn một ngọn cỏ.



Trang Khanh thảo luận chuyện của Phì Di với các ban ngành liên quan một chút, ý kiến của mấy bên không đồng nhất. Có người cảm thấy, tất cả các sinh vật đều có ý nghĩa tồn tại, hơn nữa giữa trời đất này chỉ còn một con Phì Di, có lẽ phải coi như chủng loại đặc biệt để nuôi dưỡng. Còn có người cảm thấy, năng lực trời sinh của Phì Di quá mức nguy hiểm, bọn họ không thể mạo hiểm tính mạng và tài sản của người dân. Còn có người cảm thấy, có lẽ nên nhốt lại quan sát một thời gian, để nhìn thấy kết quả.



Mọi phía video tranh luận không ngớt, Trang Khanh ngắt lời tranh cãi của bọn họ: "Bây giờ quan trọng nhất không phải là nên xử lý Phì Di thế nào, mà là phải tra rõ ai là người mang anh ta ra khỏi núi Hỗn Tịch."



"Nếu không, thả Phì Di quay lại núi Hỗn Tịch?"



"Không được, tôi với vừa tới núi Hỗn Tịch xem qua, địa hình phong thủy nơi đó bị con người phá hoại, đã không thể phong ấn được năng lực bẩm sinh của Phì Di." Trang Khanh lấy ra một tấm hình chụp núi Thái Hoa, "Núi Thái Hoa còn rất nhiều ngọn núi chưa khai phá, tôi cảm thấy phong ấn anh ta ở nơi này tương đối thích hợp."



"Núi Thái Hoa có rất nhiều du khách tới du lịch, sợ rằng không thích hợp." Người của bộ phận an toàn do dự.



"Đương nhiên không thể thả ra, tôi sẽ phong ấn anh ta trên một ngọn núi mà con người không tới được." Trang Khanh để ảnh chụp xuống, "Mọi người cảm thấy được thế nào?"



Mọi người gật đầu, Trang Khanh làm việc thì bọn họ tương đối yên tâm.



Qua rất lâu bọn họ mới phản ứng lại, không phải ban nãy đang thảo luận xem có nên giữ Phì Di lại không, sao lại trở thành thảo luận giữ nó ở đâu? Nghĩ sáng tỏ chút tâm tư của Trang Khanh, mấy người cũng không để tâm, ngược lại bắt đầu suy nghĩ về sinh vật bất minh mang Phù Di tới nhân giới.



Luận tu luyện, bọn họ là người dốt đặc cán mai, nhưng nếu như bàn về mưu kế, bọn họ không ai yếu cả.



Boss lớn của ngành an toàn: "Dựa theo hành vi của yêu giới trước đây, có khả năng là do yêu tu tranh đoạt địa bàn. Bây giờ có Long Quân ở đây, những yêu tu kia cũng không dám xuống tay tàn nhẫn, cho nên chỉ có thể quăng Phì Di tới tỉnh Trùng Sơn, sau đó lại mượn dao giết người? Tỉnh Trùng Sơn không tính là tỉnh sản xuất lương thực lớn, thời gian Phì Di xuất hiện lại đúng lúc vào thời gian cuối mùa thu hoạch, cho nên có thể khống chế thiệt hại trong một phạm vi nhất định."
"Chính là nằm mơ một giấc mơ, có mỹ nhân không mặc chút quần áo nào cùng với con thỏ lông vô cùng trơn mượt, châu báu, thần khí, linh dược, công pháp tu vi, vân vân. Tôi cũng không thiếu châu báu, thần khí với công pháp tu vi. Người đẹp với thỏ đẹp cũng không thể quá thân cận, như vậy là không lịch sự." Phù Ly nhíu mày, "Quá đáng nhất là trong mơ còn có một người giả vờ làm người thân của tôi, nhưng giả vờ không đủ giống. Tôi đều nhớ kỹ dáng vẻ của từng người thân trong đầu, trước đây Thận đã từng dùng thủ đoạn này lừa tôi một lần, bây giờ còn dùng thủ đoạn này lần nữa, đúng là cũ kỹ."



Côn Bẳng sừng sốt, rất nhiều thứ mà yêu tu tha thiết muốn có, đối với Phù Ly mà nói, căn bản không hề có lực hấp dẫn gì. Còn về ảo ảnh người thân, Phù Ly biết rõ tập tính của người thân lại đã từng bị lừa, đương nhiên cũng sẽ không mắc bẫy lần nữa. Hắn nghĩ sai rồi, không phải thiên đạo muốn Phù Ly chết, mà là cho cậu đi cửa sau.



"Còn đường tâm kiếp cuối cùng thì sao?" Côn Bằng nhớ tới năm đó mình phải hao phí một trăm năm mới đột phá tâm kiếp, ghen tị tới mức sắp biến thành một con cá mè hoa.



"Chính là hai cánh cửa, tôi chọn cánh cửa xinh đẹp hơn."



Côn Bằng thiếu chút nữa đã không hít thở được, cánh cửa đẹp kia chính là bẫy, phía sau cửa là ảo cảnh của thế gian xinh đẹp, thượng cổ có rất nhiều yêu tu loại này chết ở nơi đó.



"Kết quả đằng sau cửa chẳng có gì, trống rỗng trắng xóa, tôi tranh luận mấy câu với một người giả trang thành đạo tâm của tôi, xong rồi tỉnh." Phù Ly nâng móng vuốt trắng như tuyết của mình lên, vô cùng vui vẻ, "Sau đó tôi phát hiện nguyên hình của mình trở nên uy vũ hùng tráng."



Lông xù xù, uy vũ hùng tráng cái mông.



Côn Bằng có chút rối rắm, hình như không đúng lắm. Khi hắn bàn luận với những yêu tu lịch kiếp thành công khác, tất cả các yêu tu khác đều mở cánh cửa Minh Giới, trải qua tất cả cảm xúc từ rời bỏ tình yêu, nỗi khổ sống chết, nghèo đói bệnh tật mới có thể coi như là độ kiếp xong, Phù Ly tính là gì?



"Bởi vì trong lòng nó không có gì để cầu." Giọng nói của Công Phúc vang lên trong đầu Côn Bằng, Côn Bằng quay đầu lại nhìn, không biết Công Phúc đã xuất hiện đằng sau lưng hắn từ khi nào.



"Những thứ người khác tha thiết ước mơ, Phù Ly đều có cả. Những thứ người khác không có, nó vẫn có." Công Phúc xuất hiện tại cửa phòng Phù Ly, vẻ mặt có chút phức tạp, "Một yêu tu có vô số báu vật, lại dễ dàng thỏa mãn, nói ở một mặt ý nghĩa nào đó, nội tâm là mạnh nhất."



Côn bằng nhíu mày: "Đứng gần như vậy còn dùng thuật truyền âm làm gì. Những yêu tu nuôi dưỡng Phù Ly rốt cuộc là có bản lĩnh như thế nào, vậy mà có thể để cho nó có được tất cả những đồ quý giá, nhiều tới mức khi những thứ đó xuất hiện trong cửu tâm kiếp của nó, nó đều trướng mắt?" Nhớ tới con chim màu đỏ tự xưng là trưởng bối của Phù Ly cách đây không lâu dễ dàng thu phục Đào Ngột, tim Côn Bằng lại đập nhanh lên.



May mắn là khi hắn thoát khỏi phong ấn ở dưới đáy biển, không thật sự làm Phù Ly bị thương, bằng không đánh được nhỏ, lớn lại tới, có lẽ hắn sẽ bị một nửa đem đi nướng, một nửa mang nấu canh.



Công Phúc không trả lời câu hỏi này của hắn, ngược lại nói: "Cho nên nói, con ruột của thiên đạo là Phù Ly mà không phải Trang Khanh, một người được cưng chiều lớn lên, một người phải trải qua gian nan mới đạt được sự thừa nhận của quốc vận, rõ ràng là người trước mệnh tốt hơn."



Những yêu tu đã nuôi dưỡng Phù Ly, có lẽ là đã lường trước hết những hấp dẫn mà Phù Ly có thể gặp phải trong cửu tâm kiếp. Cho nên bọn họ cho Phù Ly vô số báu vật của trời đất, dạy Phù Ly làm yêu thế nào, cho cậu vô số tình yêu.



Chỉ có yêu tu được yêu, được cưng chiều, có được tất cả những thứ tốt đẹp, sau khi mở ra cánh cửa dục vọng mới có một màu trắng xóa.



"Trong tiểu thuyết tiên hiệp bình thường, những người giống như Phù Ly cuối cùng đều bị Trang Khanh đánh chết."



"Đừng có xem tiểu thuyết linh tinh!"



Côn Bằng cảm thấy, những tiểu thuyết mà hắn mượn được từ kiếm yêu tên Ninh Hiên kia rất thú vị, con người thật sự là sinh vật thần kỳ, chuyện gì cũng có thể biên soạn ra được.



Phù Ly thấy Côn Bằng và Công Phúc trừng mắt nhìn nhau không nói, đột nhiên vỗ vai hắn, hưng phấn nói: "Cho nên tôi quả nhiên không phải là con thỏ bình thường mà là đại yêu do linh khí trời đất hóa hình phải không?"