Đừng Kỳ Thị Giống Loài

Chương 99 :

Ngày đăng: 11:13 18/04/20


Loại chuyện lớn như thành công vượt cửu tâm kiếp này, còn không quan trọng bằng bản thể có phải là con thỏ hay không sao?



Côn Bằng quay đầu nhìn Công Phúc, phất tay khôi phục gia cụ trong phòng về trạng thái ban đầu, lấy một tấm thảm trong túi Càn Khôn ra trải xuống đất, ngồi khoanh chân: “Chuyện này hỏi ta cũng không có tác dụng gì, hỏi Công Phúc ấy.”



Trang Khanh thấy Phù Ly muốn nhảy ra khỏi lòng mình, do dự một lát, nhưng không buông lỏng cậu ra, mà học theo dáng vẻ của Côn Bằng, ngồi khoanh chân xuống thảm. Phù Ly dường như rất quen được người khác ôm cậu, nhanh chóng tìm một tư thế nằm thoải mái trong lòng Trang Khanh.



Trang Khanh vươn tay khẽ vuốt lông tơ trên lưng Phù Ly, anh không nhịn được nghĩ, rốt cuộc là năm đó ai thường xuyên ôm Phù Ly, mới làm cho cậu có thói quen được người khác ôm ấp? Là yêu tu trên núi Vụ Ảnh, hay là……………là con người mà Phù Ly gọi là thú cưng?



Công Phúc đi vào trong phòng, thấy màu lông của Phù Ly thực sự rất đẹp, không kìm nổi lòng vươn tay ra.



“Công Phúc đại nhân.” Trang Khanh đưa tay cản lại động tác của Công Phúc, “Phù Ly là yêu tu đã mở ra linh trí, ngài làm như thế e rằng có chút không thích hợp.”



“Trưởng bối giúp vãn bối vuốt lông, đó gọi là âu yếm, tại sao lại không phù hợp?” Công Phúc ra vẻ không hiểu lời của Trang Khanh, xoay qua vỗ vỗ đầu Phù Ly, đâu biết động tác của Trang Khanh càng nhanh hơn, trực tiếp úp Phù Ly vào trong lòng mình.



Công Phúc thở dài, ngồi xuống bên cạnh Côn Bằng: “Những yêu quái trẻ tuổi bây giờ càng ngày càng không biết kính lão.”



Trang Khanh đã nghe Phù Ly oán giận những lời thế này từ sớm rồi, anh cúi đầu nhìn Phù Ly, Phù Ly quay đầu nhìn tường, hoàn toàn là dáng vẻ tôi không nghe thấy gì hết. Trang Khanh không nhịn được nhéo tai cậu một chút, sau đó………lại nhéo thêm cái nữa.



Bởi vì cảm xúc mềm mại quá thoải mái.



Trong cả tòa nhà, những yêu quái khác bị động tĩnh bất ngờ làm cho không dám ngủ yên, nhìn chằm chằm cửa sổ trống rỗng đợi thật lâu, cũng không thấy có âm thanh khác truyền tới, bọn họ mới rung rung chăn, thủy tinh vụ trên chăn chấn động rơi xuống mặt đất, xoay người tiếp tục ngủ.



Đều lăn lộn ở giới tu hành, trên giường có chút vụn thủy tinh cũng không là vấn đề gì.



Bốn con yêu ngồi thành hình tam giác, Phù Ly lấy từ trong túi Càn Khôn ra bốn lon nước uống, dùng móng vuốt đẩy hai lon về phía đối diện, còn thừa hai lon là phần của cậu và Trang Khanh. Côn Bằng nhìn Trang Khanh mở lon nước cho Phù Ly, còn cắm cả ống hút, không nhịn được âm thầm lẩm bẩm với Công Phúc: “Đúng là mệnh thiếu gia, con rồng nghiêm túc như Trang Khanh mà lại nhẫn nại làm những thứ này.”



Công Phúc mở lon nước ra uống một ngụm, không để ý tới Côn Bằng, ngược lại hỏi Phù Ly chi tiết trải qua lịch kiếp. Nghe xong quá trình Phù Ly và “đạo tâm fake” tranh luận, hắn đột nhiên có một cảm giác may mắn.



“Đừng nghe lời của Côn Bằng mà cảm thấy ngươi độ kiếp nạn rất đơn giản.” Công Phúc buông lon nước xuống, vẻ mặt tuấn tú đầy nghiêm túc, “Tham lam gần như là bản năng của từng sinh vật, chẳng qua có sinh vật nghiêm trọng, có sinh vật ít hơn mà thôi. Ngươi có thể thoải mái lịch kiếp, không phải vì may mắn, mà là bởi vì ngươi có một trái tim đơn giản lại vững vàng. Ví dụ như công pháp tu luyện có thể làm sinh vật chết rồi sống lại kia, có sức hấp dẫn vô cùng lớn với rất nhiều sinh vậy. Ai mà không tưởng niệm người đã mất, trong lòng ai mà không từng nảy sinh suy nghĩ “nếu như người đó còn sống thì tốt rồi”?



Phù Ly từ nhỏ được nuông chiều lớn lên, bây giờ sống một mình bên ngoài, lẽ nào không nhớ mong người thân nào?



Ví dụ như người thân xuất hiện lần nữa ở cửa tâm kiếp thứ tám, đối với Phù Ly mà nói, giống như mồi nhử ngon nhất, nếu như đạo tâm của cậu không kiên định, chỉ sợ đã sớm chìm đắm vào ảo cảnh tốt đẹp, không thể thoát ra.



Tám kiếp nạn phía trước cũng không tính là gì, trên thực tế thứ thực sự nguy hiểm là tâm kiếp thứ chín. Phù Ly lựa chọn vào cửa cung Thần Tiên, khi tranh luận cùng với đạo tâm, nếu như tâm thái xuất hiện một chút không ổn, cũng sẽ chìm sâu vào trong ác mộng không thể tỉnh lại, cuối cùng người chết đạo tiêu.



Mỗi một kiếp nhìn thì đơn giản nhưng lại tầng lớp nguy hiểm. Thậm chí Công Phúc còn không nhịn được nghĩ, nếu như Phù Ly không gặp những yêu tu giáo dục cậu, có lẽ cũng sẽ trở thành đại yêu khiến cho vạn yêu quỳ bái. Nhưng mà như bây giờ càng tốt, có bạn bè, có cuộc sống, còn có cả tâm tư thi công chức. Trở thành đại yêu thì có gì tốt đâu, có thể sống dưới mí mắt thiên đạo, không phải thức thời thì cũng là gan nhỏ, những ngày tháng vinh quang ở yêu giới đã sớm không còn, trở thành đại yêu e rằng cuối cùng cũng chết dưới tay thiên đạo.



“Ngươi……….thực sự không phải là con thỏ bình thường.” Công Phúc cười cười, nụ cười rất dịu dàng, “Trước kia khi ta còn chưa trở thành đại yêu, ở trong điện Thanh Long của phụ thân. Ông ấy từng nói vời ta, trên thế gian này có một loại sinh vật tên là Hống, được linh khí trời đất ngưng tụ thành nguyên thần, lấy đá ngũ sắc làm thân. Khi mới hóa hình thì nhỏ như chuột thỏ, nếu như được cơ duyên thành niên, nguyên hình giống thỏ chó, uy lực vô biên, trở thành bá chủ một phương.”



“Nhưng mà đá ngũ sắc vô cùng hiếm có, lại có bao nhiêu linh khí có thể ngưng thành nguyên thần? Cho nên từ khi trời đất hình thành tới bây giờ, cũng chỉ có một mình ngươi.” Công Phúc cười càng thêm ôn hòa, “Dựa theo cách nói của hiện tại, ngươi là động vật quý hiếm ở tu chân giới.”




“Không sao, sau này tôi cùng anh gánh vác.” Vuốt của Phù Ly lại bắt đầu vỗ lên vai Trang Khanh, “Bây giờ tôi đã là đại yêu, sau này có chuyện tôi sẽ bảo vệ anh, sẽ không để anh buồn chán nữa.”



Trang Khanh dừng chân một lát: “Thật sao?”



“Thật.”



“Sẽ luôn ở bên cạnh tôi chứ?”



Phù Ly nói: “Tôi là loại yêu quái lừa tiểu bối sao?”



Trang Khanh cúi đầu cười ra tiếng, không nhắc nhở Phù Ly cậu cũng chỉ vừa mới thành niên: “Cảm ơn cậu.”



“Đừng khách khí, chúng ta đâu phân ai với ai.”



“Đúng vậy, chúng ta…….” Trang Khanh vuốt vuốt lông trên lưng Phù Ly, “Chúng ta không phân cậu tôi.”



“Này, người anh em.” Hai người trẻ tuổi đi xe máy lướt qua người Trang Khanh, dừng xe lại bên đường lớn tiếng nói, “Anh đối xử tốt với vật nuôi vậy, ôm nó không mệt sao?”



“Trời mùa đông lạnh, đất bẩn, nó cũng buồn ngủ rồi, bế thế này tương đối tiện.” Trang Khanh tâm tình rất tốt trả lời câu hỏi nhàm chán của người xa lạ.



“Vậy anh thật sự chiều nó quá rồi.” Người trẻ tuổi giơ ngón tay cái với Trang Khanh.



“Chẳng còn cách nào, tôi chỉ không nỡ để cho nó chịu khổ thôi.” Trang Khanh lộ ra nụ cười.



Hai người trẻ tuổi lái xe máy đi rồi, Phù Ly mới lầm bầm nói: “Hai con người kia thật sự chẳng có mắt, tôi là loại thú cưng cần người nuôi dưỡng sao?”



“Chúng ta không cần chấp nhặt với những con người ngu muội này.”



Phù Ly lại rúc đầu vào, chẳng qua hưng phấn ban nãy qua rồi, bây giờ đúng là có chút buồn ngủ. Trước ngực Trang Tiểu Long thật sự vừa ấm áp vừa vững vàng, nếu như không phải năm ấy cậu đồng ý với thú cưng kia là sẽ không nuôi thú cưng nào nữa, cậu thật muốn nuôi Trang Tiểu Long.



Bạch Viên trưởng lão đã từng nói, người bạn mà không nỡ để cậu chịu khổ, nhất định là bạn tốt.



“Phù Ly………”



“Phù Ly?”



Trang Khanh vỗ vỗ Phù Ly đã ngủ trên người mình, bất đắc dĩ cười lắc đầu, không ngờ lại thiếp đi như vậy. Xem ra độ qua cửu tâm kiếp, cũng chỉ tăng thêm tu vi, đầu óc vẫn như cũ.



Ngốc đến thế còn có thể sống bao nhiêu năm, có lẽ toàn dựa vào may mắn.