Đừng Nhắc Em Nhớ Lại

Chương 6 :

Ngày đăng: 19:17 18/04/20


Tô thiếu gia vẫn như cũ đưa lưng về phía tôi, âm giọng bình tĩnh như nhìn thấu mọi việc: “Tiện nghi của tôi, dễ chiếm vậy sao?”



Tôi không lên tiếng, quan hệ giữa tôi và Tô Duyệt Sinh từ lúc bắt đầu đã chưa từng thay đổi, anh ta cứu tôi ra từ trong hoàn cảnh tuyệt vọng, bà Tô là một ngọn núi, bất kỳ lúc nào cũng có thể đẩy xuống một tảng đá đè chết người, còn Tô Duyệt Sinh là một ngọn núi cao rất cao, tôi có bản lĩnh gì mà có thể khiến cho ngọn núi cao như vậy đến giúp tôi đây? Một con kiến nhỏ, mặc cho ai giơ ngón tay ra cũng có thể ép chết mất rồi.



Tôi nào dám chiếm tiện nghi của Tô Duyệt Sinh, chỉ là thời gian qua quá lâu, lâu đến mức tôi cảm thấy sợ hãi, chẳng qua anh ta vứt cho tôi chút chuyện vặt, tuy rằng không nhất thiết anh ta phải thích tôi, nhưng chỉ cần anh ta thừa nhận tôi là người của anh ta, có được thế lực của anh ta che chở, nếu ai muốn dẫm chết tôi thì trước hết phải suy nghĩ dè chừng một chút.



Đây là một cách sống rất rất đáng buồn, tự bản thân tôi cũng hiểu rõ.



Nhưng dây cung đã buông, tên không thể quay đầu lại, đã chọn con đường này rồi thì dù nhiều bụi gai cũng chỉ có thể bước tới mà thôi.



Tôi không nói lời nào, Tô Duyệt Sinh ngược lại mở miệng nói: “Vậy chắc là do tôi suy nghĩ quá nhiều, chẳng qua cô gặp Trình Tử Lương nên tâm thần đại loạn, vội vã tùy tiện leo lên giường người ta, đã nghĩ chắc chưa?”



Lần này tôi không biện bạch không được, chỉ có thể cười ngây ngô nói: “Thật sự là anh suy nghĩ quá nhiều, em và Trình Tử Lương sao lại ra nông nỗi này, anh là người hiểu rõ nhất không phải sao? Nếu em còn nghĩ đến anh ta, ông trời cũng sẽ không tha cho em, ngay cả mẹ em dù đã chết cũng sẽ không an lòng“.



Nhắc tới mẹ, Tô Duyệt Sinh biết là tôi đang nghiêm túc, nên không nhiều lời nữa, chỉ cười lạnh một tiếng.



Tôi ngồi thật lâu ở đầu giường, mãi đến khi Tô Duyệt Sinh ngủ say mới đi tắm rửa.



Thời trung học tôi rất hận mẹ, vì sao bà lại qua lại mập mờ với bọn nhà giàu kia, tiền quan trọng như vậy sao? Mấy người đó cũng đâu muốn cưới bà, chẳng qua xem bà như món đồ chơi thôi.



Thế nhưng về sau, tôi so với bà càng mất mặt hơn.



Đến khi chính mình chìm vào giấc ngủ, tôi lại mơ thấy Tô Duyệt Sinh, anh ta cười lạnh hỏi tôi: “Cô có gì đáng giá để tôi ra tay giúp đỡ?”



Lần đó Tô Duyệt Sinh bận tối mặt vì chuyện của Trình Tử Tuệ, nghe nói cuối cùng kinh động đến cha của Tô Duyệt Sinh đích thân ra mặt hòa giải, ngay câu nói đầu tiên Tô Duyệt Sinh đã khiến cha anh ta tức nghẹn trở về, anh ta nói: “Người phụ nữ của tôi, để xem ai dám đụng vào“.



Cho nên cái tên Trâu Thất Xảo này cứ như vậy trong nháy mắt phong quang vô hạn, khiến Tô lão gia tức giận thiếu chút nữa bệnh tim tái phát. Ngay cả Trình Tử Tuệ cũng như gặp phải đại địch, e sợ tôi thực sự tiến dần từng bước ép người. Chị ta nằm mơ cũng không muốn có một đứa con dâu như tôi.




Ngẫm lại Trạc Hữu Liên của tôi còn không phải kiếm tiền theo cách này?



Áng chừng cơm no rượu say, mọi người bắt đầu di dời trận địa đến Trạc Hữu Liên, lúc tôi đến đã cho tài xế về rồi, vì thế Tề Toàn sắp xếp cho tôi đi chung xe của anh ta, Trình Tử Lương thì đã ở trên xe anh ta rồi, nhất thời tôi không tìm được lý do nào để từ chối, vì thế chọn chỗ ngồi cạnh tài xế. Cố tình cái tên Tề Toàn công tử lại giở chứng, chết sống bắt tôi ngồi phía sau: “Anh mua xe này là vì ghế sau rộng rãi ba người ngồi được thoải mái, nếu em không thích vậy để anh ngồi phía trước“.



Tôi không dám xem nhẹ Tề công tử, đành phải chọn ba người cùng ngồi phía sau.



Suốt chặng đường Tề công tử nói chuyện với tôi vô cùng náo nhiệt, kỳ thật dù nói chuyện nhưng trong lòng tôi cũng có chút không yên, bởi vì Trình Tử Lương đang ngồi bên cạnh.



Có thời gian mỗi ngày tôi đều đi nghe người ta giảng kinh phật, trong bài kinh của sư Lục Tổ Huệ có đoạn gió thổi cờ bay, sư tăng nói gió động nên cờ động, Lục Tổ Huệ nói không phải gió động, cờ cũng không động, mà là do tâm động.



Tôi thừa nhận, tôi không có tâm lặng như nước, ngồi bên cạnh Trình Tử Lương, tâm của tôi chính là thình thịch nhảy loạn, đành phải tận lực phớt lờ anh ta.



Lúc xuống xe Trình Tử Lương không đợi tài xế đến mở cửa mà tự mình đi xuống, sau đó đưa tay che trên đỉnh xe, tay kia thì đỡ tôi xuống, người ta gọi hành động giúp đỡ này của các vị công tử là phong độ, xe của Tề Toàn vốn cao, tôi lại mặc váy ngắn giày cao, đành phải đưa tay cho anh ta đỡ, khi anh ta nắm tay tôi, nói thực trong đầu tôi chỉ có trống rỗng, còn chưa suy nghĩ được gì đã được hắn đỡ xuống xe. Tôi thế nhưng còn có thể phản ứng, cười nói lời cảm ơn anh ta.



Tôi cảm thấy nếu cứ tiếp tục đối phó qua lại với bọn họ sẽ sinh ra thất lễ, nên sau khi xuống xe an bài tốt các cô gái đến tiếp đón bọn họ liền từ biệt.



Tôi trở về văn phòng của mình, pha một ly cafe. A Man vào báo cáo một số việc, đưa báo cáo cho tôi xem, tôi tuy không uống rượu cũng cảm thấy đau đầu, thở dài nói: “Để đây trước đi“.



Khóe miệng A Man khẽ nhúc nhích, dường như có điều muốn nói, cuối cùng cái gì cũng không nói mà bỏ đi, nhưng chốc sau Trần Quy lại tiến vào nói thầm với tôi, mấy người Tề công tử lại ầm ĩ, kêu hơn hai mươi người đẹp đến chơi trò ném khăn tay, lần này anh ta không đi đưa rượu mà phái một mỹ nhân đi, đỡ phải lại bị chuốc say.



Lòng tôi tràn đầy thê lương nói với anh ta, làm ăn khó tránh chuyện xã giao, đừng để chậm trễ khách. Trần Quy phỉ nhổ tôi “Cô có chút cốt khí nào không vậy, thiếu chút tiền đó cũng đâu có chết“.



Không mặt mũi không cốt khí không tự tôn, đúng là tình trạng trước mắt của tôi.



Tôi lười nhiều lời với anh ta, gọi điện kêu phòng bếp đem cơm rang lên ăn, lúc tối tuy ăn nhiều nhưng không no. Trần Quy cực kỳ hứng thú giành giật cơm của tôi, chúng tôi hai cái đầu đang chạm trán nhau đùn đẩy tranh giành món cơm rang nổi tiếng, đột nhiên ngoài cửa có người nói: “Cô Trâu đúng là có số hưởng phúc nhỉ?”