Đừng Nhắc Em Nhớ Lại
Chương 7 :
Ngày đăng: 19:17 18/04/20
Tôi nhìn lên nào ngờ lại là Trình Tử Lương, vội vàng bày vẻ mặt tươi cười đứng lên: “Trình tổng sao lại đến đây, chốn chật hẹp nhỏ nhoi này của tôi, quả thật... vinh hạnh cho kẻ hèn này!” Trần Quy vội vàng đẩy ghế ra: “Mời Trình tổng ngồi!”
“Đừng gọi Trình tổng, tôi đâu có công ty, nào phải ông chủ gì“. Trình Tử Lương xem chừng uống rượu không ít, lúc nãy ăn cơm đã uống rất nhiều, hiện tại càng cảm thấy như say đến cực hạn, nheo mắt đánh giá bốn phía: “Thất Xảo, chỗ này của em không tệ nha, rất yên tĩnh“.
Tôi cũng không dám nói nhiều, hơn nữa Trình Tử Lương đang say, chỉ cười nói: “Trần Quy đưa Trình tiên sinh về đi, nếu Tề công tử phát hiện ngài trốn khỏi bàn tiệc, chắc chắn sẽ phạt rượu đó“.
Trình Tử Lương nới lỏng caravat, nói với Trần Quy: “Nhờ Trần quản lý tránh đi một lúc giùm, tôi có việc muốn bàn với cô chủ của anh“.
Trần Quy không khỏi liếc nhìn tôi một cái, vẻ mặt tôi vẫn như cũ tươi cười, trong lòng đã sớm run run, cũng chỉ có thể gật gật đầu với Trần Quy. Trần Quy đi ra ngoài, đặc biệt lưu tâm chỉ khép hờ cánh cửa, Trình Tử Lương có chút đăm chiêu nhìn nhìn cánh cửa khép hờ, sau đó quay đầu nhìn lướt qua tôi, cuối cùng nói: “Kỳ thật chỉ có một câu thôi, vốn anh đã nghĩ sẽ làm theo lời em nói, nhưng không thể“.
Tôi không biết phải trả lời thế nào, đành ra vẻ chăm chú lắng nghe, Trình Tử Lương nói: “Đừng theo Tô Duyệt Sinh nữa, anh ta là loại người gì, em hiểu rõ hơn anh mà“.
Quả thật tôi không lường trước anh ta sẽ nói những lời này, sau khi trầm mặc một lúc, tôi cười nói: “Hóa ra Trình tiên sinh hiểu lầm, tôi và Tô tiên sinh không phải như mọi người nghĩ đâu...”
Trình Tử Lương nghiêm túc liếc nhìn tôi hỏi: “Vụ tai nạn xe lần trước em còn nhớ không?”
“Tai nạn xe?” Tôi sửng sốt một chút, sau đó À một tiếng, “Chuyện mẹ em à? Kỳ thật cũng đã qua nhiều năm...”
“Anh đang nói đến tai nạn xe của em đó“. Trình Tử Lương nhìn vào mắt tôi, gằn từng chữ: “Không phải em thật sự quên rồi chứ?”
Tôi có chút hoang mang nhìn anh ta, anh ta nói: “Xe em đụng vào cây thiếu chút nữa mất luôn cả mạng, lúc đó anh đang ở nước ngoài, chuyện bị giấu kín đến giọt nước cũng không rỉ, về sau anh biết được liền tìm cơ hội gọi điện cho em nhưng em luôn ở trong bệnh viện, bọn họ không cho em nghe điện thoại“.
Tô Duyệt Sinh không nói nữa, chỉ châm điếu thuốc. Đầu giường tôi không có gạt tàn, là anh ta lấy từ phòng khách, tôi cũng rất muốn hút một điếu, nhưng lại lười đứng dậy lấy.
Tôi nói: “Mười năm yêu thích một người như thế, cuối cùng vẫn là kết thúc thê lương, ôi, ngẫm lại thật sự khổ sở... Tô Duyệt Sinh, anh phải đối xử tốt với Tịnh Tịnh nhé, một cô gái nếu đã một lần yêu thương sâu đậm, cả đời xem như định rồi, không thể yêu ai được nữa“.
Tô Duyệt Sinh Ừm một tiếng, dường như hứng thú rã rời nói: “Anh sẽ đối xử tốt với cô ta, em nên lo lắng cho chính mình đi thì hơn“.
“Cả đời này của em, xem như xong“. Giọng điệu đặc biệt thoải mái: “Qua tám hay mười năm nữa, nhận một bé gái làm con nuôi... quên đi, không nên hại đến đứa nhỏ mồ côi, đi theo cha mẹ trong sạch, so với theo em sẽ tốt hơn nhiều. Chỉ còn tuổi già cô đơn đến hết đời thôi“.
Tôi không nhớ mình đã nói hươu nói vượn gì nữa, rõ ràng đâu có uống rượu, lại lắm mồm như đã uống nhiều lắm, dù sao thì sau đó tôi còn đột ngột nổi cơn bắt ép Tô Duyệt Sinh nói yêu tôi, anh ta tuy không trở mặt nhưng lại không chịu nói, ầm ĩ một hồi cuối cùng anh ta vỗ vỗ tôi mấy cái: “Đừng nổi điên nữa, mau ngủ đi“.
“Vậy nói anh thích em đi!” Tôi lui từng bước, kéo thắt lưng áo ngủ của anh ta, một lòng bức người, anh không nói tôi không cho anh ngủ.
“Hôm nay cô bị người tình cũ kích thích quá có phải không?” Tô Duyệt Sinh thực sự nổi giận, từng câu từng chữ đều là ác tâm: “Muốn nổi điên thì điên một mình đi, cô năm nay 28 tuổi rồi chứ không phải gái 18, ai rảnh hơi theo cô dỗ dành hả? Mà cho dù cô có là gái 18, cũng không biết tìm cái gương mà soi thử đàn ông nào thích cô nổi?”
Tôi bị anh ta mắng đến nước mắt chảy ròng ròng, anh ta ghét bỏ đẩy tay tôi ra quay trở về phòng ngủ, tôi cuộn mình trong chăn, trong lòng thực chán ghét dáng vẻ này của anh ta, lại nhịn không được mà khóc thật to.
Tôi khóc đến sức cùng lực kiệt rồi ngủ thiếp đi, ở trong mộng tôi thấy mình đang lái chiếc Porche 911, phía trước là đường núi đầy sương mù, nơi đó vô cùng hoang vắng, hoàn toàn xa lạ, tôi lái xe phóng nhanh như bay, trong lòng tràn đầy phẫn uất, không biết vì sao chỉ muốn cứ thế đạp lút cán chân ga. Đến đoạn cua gắt, xe không khống chế được bay ra ngoài, tông thẳng vào một thân cây, vô số cành lá bị chấn động vang lên tiếng ào ào, có lá cây rơi xuống trán tôi, tôi biết mình bị chảy máu, nơi nơi đều là máu, có người hoảng sợ gọi tên tôi, tầm mắt tôi mơ hồ, cảm thấy người kia dường như là Trình Tử Lương.
Sau đó tôi giật mình tỉnh lại, tôi chưa từng mơ thấy Trình Tử Lương, tôi không biết người trong mộng kia có phải Trình Tử Lương hay không. Nhưng nếu không phải anh ta thì là ai? Tuy không thấy rõ lắm, nhưng tôi nghe được giọng nói của người đó, hỗn loạn kinh hoàng cùng tuyệt vọng, đó nhất định là Trình Tử Lương, trên đời này có lẽ chỉ có anh ta là lo lắng cho tôi thôi.