Đừng Nhắc Em Nhớ Lại
Chương 59 :
Ngày đăng: 19:18 18/04/20
Tôi chuyển đến ở tại một ngôi nhà khác ở vùng ngoại ô cách thành phố mấy trăm cây số, mỗi tuần trở lại bệnh viện thăm mẹ tôi. Có điều tôi vẫn không đi làm phẫu thuật phá thai, thời gian thực hiện tốt nhất là trong vòng ba tháng, nhưng tôi cứ cố gắng kéo dài được ngày nào hay ngày ấy.
Tôi không biết mẹ có lừa tôi không, hay những lời bà nói là sự thật.
Tỷ như đến cùng thì cha tôi là ai, năm xưa bà vì có tôi nên cùng bỏ trốn đi với người bạn trai thanh mai trúc mã, hay những chuyện xưa bà kể cho tôi nghe đều là lừa gạt, cha tôi thật sự chính là Tô Tiếu Lâm.
Mỗi ngày tôi đều không ngừng lo lắng việc này, kỳ thực biện pháp rất đơn giản, đi tìm Tô Tiếu Lâm giám định DNA là biết ngay thôi. Nhưng tôi vẫn chần chờ không dám đi bước này, bởi vì tôi sợ hãi sinh thêm nhiều chuyện.
Tôi cứ thế sống trong lo âu dần dần dẫn đến thất thường, những lúc một mình cô độc thường sẽ lệ rơi đầy mặt, một mình ra ra vào vào, luôn ăn rất nhiều này nọ, rồi không ngừng nôn mửa.
Nơi mà tôi đang trú ngụ kia kỳ thực có cái tên rất đẹp, gọi là đường Phượng Hoàng, đó là một con đường lớn nở đầy hoa Phượng Hoàng, những đóa hoa đỏ thẫm tựa như ngọn lửa cháy rực trong sắc xanh của cành lá.
Mỗi ngày tôi đi loạn trên đường, mua rất nhiều này nọ, đồ đạc đem về nhà đến mở cũng chẳng thèm mở ra xem.
Tôi cũng biết bản thân mình sắp điên đến nơi rồi, nhưng điên thì cứ điên đi, dù sao tôi cũng đã sớm hai bàn tay trắng.
Thời gian cứ như vậy trôi qua từng ngày, đảo mắt cái thai đã được hơn bốn tháng, quần áo có thắt lưng rộng rãi cũng đã sắp che không hết bụng, bảo vệ của khu nhà vốn vẫn gọi tôi là cô Trâu, giờ cũng đã sửa miệng gọi tôi là chị Trâu, bọn họ thường giúp tôi kêu xe lấy này khiêng nọ, nói tôi chỉ có một mình thân thể lại không tiện đi đứng đã rất khó khăn rồi.
Tôi dù muốn làm cũng là lực bất tòng tâm, đúng lúc này, Tô Tiếu Lâm tự mình ra mặt, tới tìm tôi.
Lúc mở cửa thấy là ông ta đến, trong lòng tôi nói không ra lời là loại cảm giác gì, tôi rất lạnh nhạt đón tiếp ông ta: “Vào trong ngồi“.
Chỉ có một mình ông ta, có lẽ trợ lý tài xế đều đợi ở dưới lầu, tôi vừa rót trà vừa lớn tiếng hỏi: “Không có bạch trà, trà xanh được không?”
Ông ta nói: “Cô thật quá cố chấp“.
Tôi cười cười, lần trước Tô Duyệt Sinh nói tôi cố chấp, lần này là cha của anh.
Tôi nói: “Có gì cần cứ nói đi“.
Tôi đặt chén trà lên bàn, ông ta chạm cũng không chạm đến chén trà kia, chỉ quan sát tôi một chút, nói: “Cô và mẹ cô, dáng vẻ cũng không giống nhau lắm“.
Tôi nói: “Chuyện cũ không cần nhắc, mẹ tôi bây giờ tuy rằng không chết, nhưng so với chết cũng không khác biệt lắm, nếu ông có lòng nhớ, hẳn đã sớm tìm đến chứ nhỉ?”
Ông ta nói: “Tôi nghe nói cô và Tô Duyệt Sinh có hứa hẹn ba điều kiện, ba điều kiện đó nó đã thực hiện xong, người gây ra tai nạn tòa án đã có phán quyết, giam mười năm, đây là hình phạt nặng nhất, ngay cả luật sư hai bên đều cho rằng án phán quá nặng, có thể cam đoan người nhà họ dù có tiếp tục gắng sức, trong vòng mười năm cũng không thể thả người được“.
Ánh mắt ông ta nhìn tôi: “Những chuyện đã hứa, nó đã thực hiện đầy đủ, vì sao cô lại không thực hiện hứa hẹn của mình?”
Tôi trầm mặc một lát, hỏi ông ta: “Nếu tôi không phải con gái của ông, liệu ông có đồng ý cho tôi và Tô Duyệt Sinh ở bên nhau không?”
Ông ta nói: “Cô là con gái của tôi, cho nên không có nếu“.
Tôi cười châm chọc: “Tô gia các người làm việc chu đáo như vậy, vì sao ngay cả giám định DNA cũng không thèm làm“.
Ông ta nói: “Nếu cô muốn xem, tôi sẽ bảo tài xế đem đến cho cô xem“.
Tôi nhìn ông ta, ông ta nói: “Người người đều cảm thấy vận mệnh thật không công bằng với mình, tôi biết cô không cam lòng, tôi cũng cảm thấy vận mệnh không công bằng với tôi, thời tuổi trẻ bận rộn lập nghiệp, qua vài chục năm phấn đấu mới có được hôm nay. Nhưng chỉ cần một người, một câu nói, một sự kiện, là có thể dễ dàng phá hủy đi tất cả những gì mình có. Cô cảm thấy vận mệnh có công bằng không?”
Tôi nói: “Không phải lỗi của tôi“.
Tôi tiếp tục nói: “Phải, biết vì sao tôi vẫn kiên trì không đến bệnh viện không? Bởi vì tôi biết đứa nhỏ này là lợi thế của tôi. Có nó ở đây, anh phải đưa tiền cho tôi“.
Môi anh trở thành tím tái, cũng không biết có phải vì ánh sáng chiếu vào mà thành ra như vậy, hay bị lời nói của tôi làm tức giận. Trầm mặc ước chừng một lúc, anh mới nói: “Tiền ở chỗ cũ, tự cô đi lấy“.
Tôi đến phòng ngủ chính, kéo tủ đầu giường ra, bên trong quả nhiên chứa đầy tiền, tôi cầm xấp tiền mặt, lung tung nhét vào túi. Tôi đóng cửa tủ, xoay người nhìn Tô Duyệt Sinh đang đứng ở cửa.
Tôi nói: “Tôi đi đây. Tiền này không đủ, anh chuẩn bị thêm mấy trăm vạn đi, tôi sẽ trở lại lấy“.
Lúc đi qua người anh, tôi nói: “Đừng ngu ngốc nữa, tôi căn bản không hề thương yêu anh. Lúc ở Địa Trung Hải, bất quá cũng là lừa anh thôi, cho nên tôi sẽ không bỏ đi với anh, cũng sẽ không theo anh ra nước ngoài, người nhà các người quá đáng ghét, tôi cũng chịu đủ rồi“.
Anh nói: “Sao?”
Tôi rống lên với anh: “Tôi nói tôi chịu đủ rồi! Chịu đủ hỗn đản của cả nhà các người! Cách xa tôi và mẹ tôi một chút! Anh muốn tìm loại phụ nữ nào thì cứ đi tìm! Không cần nói yêu tôi, tôi chỉ cảm thấy ghê tởm! Ghê tởm anh biết không? Đứa nhỏ này tôi sẽ lập tức phá ngay, có con với anh, chỉ khiến tôi cảm thấy ghê tởm!”
Tôi quay đầu bước đi, anh một đường theo tôi xuống lầu, đến dưới lầu, nhìn tôi mở cửa chính, anh mới nói: “Em phải đi sao?”
Tôi quay đầu nhìn anh một cái, anh một mình đứng đó, dường như cả người đều mệt mỏi vô cùng, tôi cũng không biết anh có uống rượu hay không, nhưng dáng vẻ anh tựa như một đứa bé, ngây thơ không biết gì, tựa như những lời tôi vừa mới nói, anh đều không nghe thấy.
Tôi nói: “Một người khi đã chịu đủ đau lòng, sẽ không có cách nào vãn hồi được. Trước đó tôi quả thật có yêu anh, nhưng bây giờ, tôi chỉ muốn quên anh“.
Những lời này mới là lời thật, trong lòng tôi biết, trong lòng anh cũng biết, anh nói: “Thì ra là vậy...” Trong mắt anh có một tầng lệ mỏng manh, anh nói: “Vậy em trở về là muốn nói lời từ biệt à?”
Tôi nhịn xuống nước mắt quay đầu bước đi, anh không đuổi theo, mà chỉ đứng đó, nhìn tôi rời đi. Tôi bước xuống bậc thềm, nhìn chiếc xe thể thao của Tô Duyệt Sinh đang đậu ở đây, lòng tôi tràn đầy phẫn uất, lại không biết làm thế nào phát tiết. Tôi xoay chìa khóa khởi động chiếc xe kia, từng hình ảnh trước kia thoáng hiện lên trong đầu.
Vận mệnh không bao giờ nhắc nhở ta, nếu một người yêu hết mình, rồi cũng sẽ mệt mỏi, yêu đến mức không có cách nào tiếp tục nữa.
Tôi chạy dọc theo đường núi uốn lượn đi xuống, trời đã tối đen, ánh đèn cô độc chiếu sáng trong bóng tối mờ mịt, gió thổi qua núi rừng, tôi nhớ tới một bài hát.
Năm đó em gặp anh như thế nào? Ở thời điểm thanh xuân nhất của đời người. Mỗi lần gặp lại, đều trở thành bài đồng thoại đẹp nhất.
Gió thổi tung bãi cát, hay là nước đẩy cát mà xây nên. Sớm mai và chiều tà, giữa biển và bờ biển, thì ra cũng chỉ là hai đầu của thiên nhai.
Cứ vậy đi, nhưng không cam lòng, ai có thể đem tình cảm chân thành cả đời mà buông bỏ.
Cứ như vậy quên đi, nhưng duyên phận quá nhỏ bé, nước mắt quá sâu, mỗi ngày trôi qua, cũng không thể nhớ lại.
Đem nhung nhớ kết thành si, đem chân thật hóa thành giả tạo, đem chuyện cũ trở thành ngốc nghếch...
Khả năng thuyết phục bản thân, đó là điều vĩnh viễn không bao giờ nói hết, đồng thoại...
Đường núi eo hẹp, tôi đạp lút cần ga, động cơ xe thể thao rít gào, cuối cùng đột ngột có một ngã rẽ, tôi không thể bẻ lái qua, có lẽ là cố ý, có lẽ chỉ đơn thuần là không thể nào thắng lại.
Cây cối cành lá đánh thẳng tới, rầm rầm rào rào đập nát kính chắn gió, ý thức cuối cùng của tôi là, Tô Duyệt Sinh nói muốn tìm một thân cây, đem tất cả này nọ của tôi đều chôn xuống đó.
Vậy thì chọn cây này đi.
Máu chảy tràn lên mắt, tôi rốt cuộc không nhìn thấy gì nữa, cứ như vậy ngủ say trong bóng tối.