Dung Nham

Chương 13 : Hàn Tiếu chịu phạt

Ngày đăng: 12:33 19/04/20


Sắc mặt Trần Dung lúc xanh lúc trắng, hắn đi theo Vân Vụ lão nhân học y gần 20 năm trời, thấy qua Nhiếp Thừa Nham trưởng thành. Vị công tử này từ nhỏ đã phản nghịch, mọi việc đều cùng Vân Vụ lão nhân đối đầu, thậm chí còn xây dựng một y thành* ngăn ở dưới chân núi. Dù sao Vân Vụ lão nhân cũng chỉ có mỗi một đứa cháu này thôi, ngoài mặt tuy nghiêm khắc lãnh đạm, nhưng hắn biết thực ra sư phụ thật sự yêu quý công tử. Hiện giờ công tử nói rõ muốn cùng hắn đàm phán, hắn quả thật không biết phải đối đáp ra sao. Nếu phản ứng quá mãnh liệt, sợ là công tử nhất định không tha thứ. Nhưng nếu cứ như vậy bỏ qua, người chung quanh đây mà nhìn thấy thì mặt mũi hắn – Nhị gia núi Vân Vụ này biết để đi đâu.



*Y thành: thành phố chuyên chữa bệnh.



“Công tử, không theo phép tắc không thể thành quy tắc. Nô bộc trên núi Vân Vụ đông đúc, chính là dựa vào mấy chục năm theo quy củ mà quản lý, núi này mới có thể chỉnh tề, trật tự đến bây giờ. Hôm nay nhà thuốc của đại viện gặp sơ suất, theo quy định tất nhiên phải xử trí từng người. Hết thảy đợi tôi bẩm báo với sư phụ, nghe theo sự sắp xếp của sư phụ”.



Trần Dung trái lo phải nghĩ, đem củ khoai lang nóng phỏng tay* này đẩy về phía Vân Vụ lão nhân, một phen giải thích hợp tình hợp lý, phạt hay không phạt hắn đều thoát ra được.



*Củ khoai lang nóng phỏng tay: ví với sự việc khó giải quyết.



Nhiếp Thừa Nham cự tuyệt đáp: “Phép tắc núi Vân Vụ các người, ta đây không hứng thú. Các ngươi quản đám nô bộc như thế nào cũng chẳng liên quan tới ta. Nhưng Hàn Tiếu là nô tỳ của Nhiếp Thừa Nham ta, e rằng không đến lượt các người chỉ tay năm ngón. Trái lại ta muốn hỏi, nô tỳ nhà ta tới phòng thuốc tìm thuốc, nguyên cớ gì lại bị rơi vào hiểm cảnh? Núi Vân Vụ các người làm sao có quy định thả độc vật đi lang thang? Hay là có người bất mãn với ta, muốn hạ độc chết nô tỳ nhà ta, khiến ta không còn người chăm sóc? Hoặc là không độc chết được nàng ấy, liền gán cho cái tội danh rồi đuổi đi, để mặc ta tự sinh tự diệt?”.



Nhiếp Thừa Nham vừa dứt lời, mọi người đều thay đổi sắc mặt. Công tử trúng độc của núi Vân Vụ mới biến thành bộ dạng như thế này, mọi người trong núi ít nhiều cũng nghe được một số chuyện bát quái, chẳng qua Vân Vụ lão nhân vẫn tỉnh bơ như không, nên mọi người đều giả câm giả điếc vờ như không biết. Bởi vì có người sơ suất không đóng cửa tiểu viện, độc vật mới chạy ra gây chuyện. Lúc trước cũng đã có tiền lệ, nô bộc ở quản viện môn bị nghiêm trị rồi đuổi xuống núi. Nhưng hôm nay sự cố như thế lại bị công tử nói thành cố ý mưu hại, cộng thêm việc lúc trước hắn trúng độc phơi bày ra đó, không làm cho mọi người cả kinh đến xanh mặt mới là lạ. Người trong viện đều đến xem náo nhiệt, tới khi hối hận thì ruột cũng xanh rồi, lúc này người đứng ở đây đều thành đối tượng bị tình nghi, sớm biết như vậy dứt khoát không tới.



Canh chừng độc vật của tiểu viện là một nô bộc thô lỗ, uống xong rượu liền ngủ một giấc ngon lành, lúc này bị bắt tới đây, vừa lúc nghe được Nhiếp Thừa Nham nói như vậy, sợ đến mức lập tức quỳ trên mặt đất, tỉnh cả rượu. Người đảm nhiệm trước kia gặp sơ suất giống hệt hiện giờ bị phạt rất thê thảm, hắn rõ ràng hơn ai hết. Hôm nay hắn nhớ mình chắc chắn đã xem xét rất kĩ các lồng, cửa và khoá trong tiểu viện, tất cả đều tốt, lúc đó mới dám trộm uống vài chén, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện.



Trần Dung ấp úng cả nửa ngày, không biết nên nói thế nào. Nếu trả lời không thoả đáng, lưu lại đầu đề câu chuyện sẽ là phiền toái lớn. Đang suy nghĩ xem nên làm thế nào để thu dọn kết cục, Vân Vụ lão nhân rốt cuộc cũng tới.



“Sư phụ!”, Trần Dung, Vương Liễu, Tiết Tùng, còn có năm đệ tử trẻ tuổi khác, đồng thời cúi đầu hành lễ.



Vân Vụ lão nhân khẽ gật đầu, sắc mặt lạnh lẽo, trầm giọng nói: “Trần đại phu nói không sai. Chuyện hôm nay đều do mọi người coi thường phép tắc, cửa khoá không nghiêm, không người trông coi, phòng thuốc của đại viện lại cho tuỳ ý ra vào, thế nên dẫn đến sự việc ngoài ý muốn”. Hắn nói cũng như không, hiển nhiên là đã ở trong bóng tối quan sát từ lâu.



Trần Dung nghe vậy, mừng thầm trong lòng, vì lời hắn vừa nói lập tức được công nhận. Tiếp đó lại nghe Vân Vụ lão nhân gọi: “Hàn Tiếu!”.



Hàn Tiếu khẩn trương lui về phía sau cái ghế của Nhiếp Thừa Nham, tay nắm lấy lưng ghế, đáp: “Thần y tiên sinh, Hàn Tiếu đây”.
Lời vừa nói ra, mọi người xôn xao cả lên. Hàn Tiếu liều nghĩ, mọi người ầm ĩ vậy làm cái gì? Chẳng lẽ hình phạt này rất nặng? Mặt trên hòm thuốc có mang châm ám toán người? Nàng không hiểu, cúi đầu hướng về phía Nhiếp Thừa Nham, thấy vẻ mặt hắn rất ung dung. Điều này làm nàng nhẹ nhõm hẳn, cảm thấy yên tâm rồi. Thần sắc chủ tử như vậy, xem ra hình phạt này không nặng, nàng có thể chịu đựng được. Thế còn phản ứng của những người xung quanh như vậy là vì gì?



Hàn Tiếu ngồi xổm xuống, không để ý tới người khác, chỉ nhỏ giọng hỏi Nhiếp Thừa Nham: “Chủ tử, hình  phạt này là có ý gì?”.



Nhiếp Thừa Nham nhìn nàng, nha đầu này thực sự là phúc tinh chuyển thế*. Khuôn mặt nàng có vài phần ngây thơ, đầu óc cũng thường thường, nhưng dường như luôn tràn đầy sức sống cùng tinh thần. Nhiếp Thừa Nham cười cười, thoa đầu nàng: “Nha đầu ngốc, ý tứ bên trong thực lớn lắm. Hằng tháng ngày mồng năm, mồng mười là ngày thần y tiên sinh tự mình chẩn bệnh. Bệnh nhân trên núi Vân Vụ nếu không phải người giàu có thì cũng là kẻ có quyền, bệnh mắc phải đa số đều khó chữa trị. Ngươi mang hòm thuốc theo hầu một bên phải hết sức chú ý. Thần y tiên sinh chẩn bệnh như thế nào, dùng thuốc gì, cách dùng như thế nào, cách trị liệu ra sao, ngươi bắt buộc phải hiểu rõ và ghi nhớ. Nếu ngươi làm lỡ cơ hội sống của người bệnh thì có bao nhiêu cái mạng cũng không đền được”. 



*Phúc tinh: cứu tinh (người hoặc vật mang lại hạnh phúc hoặc hi vọng cho người khác), chuyển thế: đầu thai.



Hàn Tiếu dần dần nghe hiểu. Nàng mở to hai mắt, cảm thấy không thể tin được, đây là sự thật sao? Nàng có thể đi theo thần y tiên sinh học chẩn bệnh?



Nàng đưa mắt nhìn bốn phía, lần này nhìn lại thần sắc của mọi người, nàng đã lý giải được. Việc giúp thần y tiên sinh mang hòm thuốc chính là điều mà nhiều người trong núi này đều mong muốn.



Hàn Tiếu nghĩ không sai, hòm thuốc của Vân Vụ lão nhân quả thật không dễ cầm. Lão chẩn bệnh xưa nay chỉ có đệ tử nhập thất mới có thể ở cạnh. Ai được phép mang hòm thuốc của lão, chứng tỏ đã được lão chọn bồi dưỡng để truyền thụ y thuật. Mặc dù không công khai, nhưng đạo lý này trong lòng mọi người đều biết rõ ràng. Bằng không, tại sao cho tới bây giờ cũng không thấy qua nô bộc nào mang cái hòm thuốc nặng muốn chết kia, tất cả đều là đệ tử  nhập thất giành làm.



Mấy đại phu trẻ tuổi vừa mới cười nhạo Hàn Tiếu sắc mặt lúc này rất khó coi. Thậm chí cả Lâm Chi cũng không nhịn được đen mặt, phụ thân nàng không phải cũng vác cái hòm kia nhiều năm sao, sau lại còn đề cử nàng đến chỗ thần y tiên sinh để thuận tiện học nhiều bản lĩnh. Nếu được công nhận thân phận là người được thần y tiên sinh truyền thụ, thì địa vị ở núi này sẽ cao hơn vài phần. Nhưng thần y tiên sinh vẫn nói hòm thuốc này quá nặng, nữ nhân không thể mang được, hiện giờ lại để cho tiểu nha đầu kia vác. Đây chính là phạt sao? Sao lại tính là phạt được?



Lâm Chi cắn răng, tiến lên một bước: “Thần y tiên sinh, hình phạt này quá nặng, chỉ sợ Hàn Tiếu cô nương tuổi còn nhỏ không chịu được”.



Hàn Tiếu vừa nghe xong, liền đứng thẳng tiến lên phía trước, giơ cao cánh tay, lớn giọng: “Thần y tiên sinh, nô tỳ nhận phạt, nô tỳ nguyện ý nhận phạt”. Giọng của nàng rất lớn, lại đứng bên người Nhiếp Thừa Nham, chấn động đến nỗi hắn phải che lỗ tai lại, nhíu mày liếc nàng một cái. Hàn Tiếu cười ngây ngô, làm tư thế đấm đấm bả vai của chủ tử.



Nhiếp Thừa Nham và Vân Vụ lão nhân liếc mắt nhìn nhau, sau đó quay đầu nói với Hàn Tiếu: “Nếu thần y tiên sinh đã quyết, ta cũng không tiện giữ ngươi lại. Ngươi cứ đúng hạn đến chỗ thần y tiên sinh chịu phạt đi. Bây giờ đẩy ta về phòng, ta mệt rồi”.



“Được ạ, chủ tử”, Hàn Tiếu nhanh nhẹn trả lời. Việc này khẳng định là như vậy rồi, nàng hết sức phấn khởi đẩy Nhiếp Thừa Nham rời đi, lưu lại Lâm Chi không ai thèm để ý tới.