Dung Nham
Chương 14 : Tình nghĩa chủ tớ
Ngày đăng: 12:33 19/04/20
“Chủ tử, chủ tử, người nói, có phải phúc khí của nô tỳ thực tốt hay không? Nô tỳ có thể mang hòm thuốc của thần y đại nhân đấy”. Hàn Tiếu đẩy Nhiếp Thừa Nham về hướng Nham Trúc, trên đường đi cứ thì thà thì thầm nhắc mãi, không kiềm chế được dáng vẻ cao hứng.
“Chớ có đắc ý. Phúc khí của ngươi tốt ở chỗ nào? Đi lấy thuốc mà cũng đụng phải rắn”, Nhiếp Thừa Nham ngữ khí nhàn nhạt nói.
“Đấy gọi là Hàn Tiếu gặp rắn, sao biết không phải là phúc?”. Nàng vừa nghĩ tới có thể đi theo Vân Vụ lão nhân chẩn bệnh liền cảm thấy cuộc sống vô cùng tươi đẹp.
Nhiếp Thừa Nham không nói gì. Phản ứng lãnh đạm của hắn rốt cục khiến Hàn Tiếu phát giác có chỗ bất thường, sao chủ tử dường như đột nhiên mất hứng vậy?
Hàn Tiếu suy xét một hồi, cẩn thận nói: “Chủ tử, người hôm nay tinh thần không tồi, kiểu tóc cùng xiêm y đều rất đẹp, rất là tiêu sái hào phóng”.
Nhiếp Thừa Nham không lên tiếng, nhưng Hàn Tiếu nhìn thấy tay hắn nắm chặt lấy tay vịn của ghế dựa, động tác nhỏ này chứng tỏ hắn không được tự nhiên. Hàn Tiếu sáng suốt, thoáng cái liền hiểu ra, trong lòng chợt tràn trề cảm động. Nguyên lai chủ tử ngồi trên ghế ra khỏi cửa phòng liền bị những người xung quanh vây xem đánh giá, trong lòng rất không vui, chỉ là vừa rồi muốn giúp nàng giải vây nên mới gắng gượng bày ra bộ dáng thoải mái thản nhiên. Hiện tại đã ra khỏi đại viện, hắn hiển nhiên cảm thấy áp lực.
Hàn Tiếu cắn cắn môi, rất muốn nói vài lời cảm kích, nhưng nhìn trái ngó phải mới thấy xung quanh có mấy vị đại phu và y bộc đều mượn cơ hội đi lướt qua bọn họ hoặc là đứng ở một bên trò chuyện, kì thực đều len lén hướng ánh mắt dò xét mãnh liệt về phía chủ tử. Nàng có thể xua đuổi họ đi, có thể chỉ trích bọn họ đứng xem náo nhiệt, nhưng chỉ sợ lại làm cho chủ tử càng thêm ấm ức. Bây giờ giữa ban ngày ban mặt, trước con mắt dõi theo của biết bao người, phải làm như thế nào mới giúp chủ tử thoát khỏi chỗ này để được thoải mái đây?
Hàn Tiếu đột nhiên chỉ tay lên trời: “Chủ tử, mau nhìn kìa!”. Giọng nàng cực lớn, nhưng Nhiếp Thừa Nham không để ý đến nàng. Trái lại mấy người xung quanh vừa vụng trộm xem náo nhiệt đều chấn động, không tự chủ được ngước mắt nhìn theo hướng tay nàng chỉ, nhưng nhìn mãi vẫn chẳng thấy có cảnh vật gì đặc biệt.
Hàn Tiếu cười hô hố: “Một đám đầu ngỗng ngớ ngẩn, mắc lừa rồi. Chủ tử, chúng ta chạy mau!”. Nàng đẩy xe lăn của Nhiếp Thừa Nham lao điên cuồng, trò đùa dai vừa rồi giúp nàng có lý do danh chính ngôn thuận đi thật nhanh. Đám đầu ngỗng ngớ ngẩn lúc này mới ngẩn người ra, có gì đâu mà kêu lên? Chẳng lẽ tiểu cô nương này đầu óc có vấn đề? Nếu vậy công tử cũng thật đáng thương, bị kẻ gian làm hại khiến chân bị què đã đành, giờ lại còn gặp phải một nha đầu đần độn. Ai, mọi người thầm thở dài trong lòng.
Bên phía Nhiếp Thừa Nham thì không phải là thở dài, hắn là đang nổi giận. Cái ghế mới này hắn vốn dĩ ngồi không được tự nhiên, luôn cảm thấy không được vững vàng thiết thực. Nếu không phải Viễn Chí của nhà thuốc lo lắng không yên vội chạy tới báo, nói Hàn Tiếu với Thanh Khao ở nhà thuốc của đại viện bị bầy rắn vây hãm, bởi thoát thân mà phải đốt dược liệu, hắn cũng sẽ không ngồi trên cái ghế rách này để ra ngoài.
Phải biết rằng đốt lửa ở nhà kho dược liệu là điều tối kỵ, hơn nữa nghe nói người quản sự lại là Trần Dung. Nhiếp Thừa Nham lo lắng không thôi, hắn quá hiểu nha đầu Hàn Tiếu, với tính khí đó và lá gan lớn của nàng, nếu thật sự gặp phải chuyện gì, đừng nói đốt dược liệu, bảo nàng đốt cả nhà nàng cũng dám. Cách đây không lâu, Trần Dung mới cùng Hàn Tiếu có nảy sinh mâu thuẫn, nay có cơ hội bắt thóp nàng, nào có dự định dễ dàng buông tha. Vì thế hắn không nghĩ nhiều nữa, vội vã bảo bọn Lục Anh đẩy hắn đến nhà thuốc. May mà hôm nay trước khi ra ngoài Hàn Tiếu đã giúp hắn chải tóc, thay y phục mới, để tránh khỏi hắn có việc gọi bọn Lục Anh vào nhà thì không được tự nhiên, vừa vặn giúp hắn lúc ra ngoài có sự chuẩn bị về y phục cũng như diện mạo.
Ai dè hồi nãy hắn phải chống đỡ bao nhiêu cặp mắt của đám đông nhìn hắn như thấy khỉ để che chở cho nàng đi ra, trong lòng đầy ấm ức mà không có chỗ phát tiết, nhưng nàng lại điên điên khùng khùng bắt đầu làm càn. Được rồi, hắn không ấm ức nữa, hắn nổi giận.
“Hàn Tiếu!”.
“Vâng, chủ tử, có nô tỳ”.
“Vâng thưa chủ tử, nô tỳ đây”.
“Câm miệng!”.
“Được ạ, chủ tử”.
…
“Chủ tử, người mặc xiêm y màu này thật đẹp, lần tới vẫn mặc bộ này ra ngoài đi?”.
“Im miệng!”.
“Được ạ, chủ tử”.
…
“Chủ tử, lần sau chúng ta đừng đi đến chỗ sườn dốc nữa. Nô tỳ biết một cánh rừng có phong cảnh tuyệt lắm. Lần sau nô tỳ đưa người đến đó”.
“Hàn Tiếu!”.
“Vâng, chủ tử”.
“Ngươi thử nói nữa xem!”.
“Được ạ, chủ tử! Vậy liền quyết định đến cánh rừng kia”.