Dung Nham
Chương 21 : Quân cờ mệnh tiện
Ngày đăng: 12:33 19/04/20
Manh mối? Thạch Nhĩ rũ mắt xuống, nhếch miệng rồi nói: “Lòng tôi đương nhiên hiểu rõ là ai muốn hại tôi, nhưng phạm vi này không nhỏ, hơn nữa tôi lại không có chứng cứ”.
“Chắc anh đã đắc tội với không ít người nhỉ?”. Hàn Tiếu nhớ đến sự bất mãn của Thanh Khao đối với Thạch Nhĩ. Có lẽ đây là nguyên nhân dẫn đến sự việc nô bộc nội đấu nhằm trút căm phẫn.
Thạch Nhĩ nhướn mi vẻ kinh ngạc: “Cô cũng biết chuyện tôi đắc tội với người khác? Xem ra trên núi này không có chuyện gì có thể giấu được”. Hàn Tiếu nghe được nửa câu sau thì giật mình, ngay sau đó lại nghe thấy Thạch Nhĩ nói: “Tiểu cô nương, tôi thế này vẫn chưa được gọi là đắc tội với người đâu. Ở cái nơi dơ bẩn này lòng người ngăn cách bởi cái bụng, không cường thế một chút thì sẽ bị người ta khi dễ đến chết”.
Hàn Tiếu nhăn mày: “Dơ bẩn ư? Đây chẳng phải là nơi trị bệnh cứu người hay sao?”.
Thạch Nhĩ nhìn nàng rồi bật cười, hắn lắc lắc đầu: “Hãy nghe tôi khuyên một câu, đừng nghĩ lòng người quá tốt. Nơi đây lớn nhỏ có hơn mười vị đại phu, mấy trăm số y bộc, ngươi cho rằng có mấy người là vì chữa bệnh cứu người? Con người á, không phải vì tiền thì cũng là vì quyền. Các đại phu nếu như học thành tài rồi xuống núi, không vào làm ngự y trong cung thì cũng sẽ tự mình mở y quán, thầy từ núi Vân Vụ xuống chính là một cái bảng hiệu danh giá. Cho dù không muốn xuống núi, ở lại nơi đây hưởng chút lợi ích, chịu đựng lâu dài, biết đâu có ngày núi này sẽ thay vua đổi chúa. Hắn truyền tới cái nháy mắt, nói: “Cô hiểu chưa?”.
Hàn Tiếu trong lòng chợt lạnh run. Lời này tự nhiên khiến nàng nhớ đến Nhiếp Thừa Nham từng nói, nếu hắn không còn nữa, núi Vân Vụ thậm chí là cả thành Bách Kiều, sau khi Vân Vụ lão nhân qua đời thì không biết sẽ rơi vào tay ai. Hắn vốn chẳng ưa gì núi Vân Vụ, nhưng hắn lại là trở ngại của người nào đó trên núi này.
Thạch Nhĩ thấy nàng im lặng, tưởng rằng nàng vẫn còn đang suy nghĩ, lại tiếp tục nói: “Khoan nói đến các vị đại phu, ngay cả những kẻ làm tôi tớ như chúng tôi đây lúc nào cũng phải cẩn thận đề phòng khắp nơi, theo vị đại phu nào chính là quyết định tiền đồ của ngươi sẽ ra sao. Đọc sách rồi học chữ, dù có phải nhét vỡ đầu cũng phải làm, hòng nhận được sự sủng ái của đại phu, chỉ mong sao được nhận làm học đồ. Đợi đến khi trở thành đại phu rồi thì phải đem ân sư ngày trước dẫm đạp dưới bàn chân, nịnh bợ lấy lòng thần y tiên sinh. Ở đây, thần y tiên sinh nói tốt mới thực sự là tốt, dỗ cho ông ấy vui, ông ấy sẽ dạy thêm vài chiêu, đấy mới là được lợi vô cùng”.
“Vậy còn anh?”.
“Tôi? Tôi không hề muốn học y thuật chút nào, ngày ngày phải học thuộc sách, lựa thuốc, cũng không muốn ra đồng làm nông bộc, quá mệt, đành phải làm người thử thuốc, đổi lại được ăn ngon, ngủ tốt, nhiều ngân lượng, sao lại không làm?”. Thạch Nhĩ nhìn ánh mắt của Hàn Tiếu, bỗng nghiêm mặt nói: “Tôi vốn chỉ định nói cảm tạ qua loa với cô cho xong chuyện. Nhưng thấy cô ngớ ngẩn như vậy, lại có ơn cứu mạng tôi, nên tôi bèn nói rõ cho cô hay. Cô vác hòm thuốc của thần y đại nhân, chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì đâu”.
“Tại sao?”.
“Có thể là vì chúng ta khá hợp nhau”.
“Không phải, ý tôi muốn hỏi vì sao tôi vác hòm thuốc của thần y tiên sinh lại không tốt?”.
“Không phải nói hại cô, mà là có đành lòng vứt vỏ cái khác để cứu cô hay không. Cô tự cho rằng công tử sẽ coi trọng một nô tỳ như cô ư? Cô chớ quên rằng, tôi đối với thần y tiên sinh mà nói cũng chỉ là một dược bộc bền bỉ nhất. Nhưng tác dụng của chúng ta đứng trước việc quan hệ tới thiệt hơn sẽ chẳng quan trọng đến thế”. Lời Thạch Nhĩ nói có vẻ thành khẩn, mà không phải là không có đạo lí.
Hàn Tiếu nhớ tới thanh đoản kiếm mà Nhiếp Thừa Nham đưa cho mình. Cái hôm mà nàng theo chân Vân Vụ lão nhân đi khám bệnh, hắn căn dặn nàng có chuyện thì phải tự bảo vệ mình trước tiên, cho nên hắn biết rõ? Hắn biết nàng là một quân cờ do Vân Vụ lão nhân lập nên? Nhưng hắn không nói cho nàng biết, hắn thậm chí còn khuyến khích nàng đi vác cái hòm thuốc đó. Hàn Tiếu cảm thấy chua xót trong lòng.
Thạch Nhĩ thấy bộ dạng đó của nàng, tới bên cạnh lẩm bẩm: “Nếu là công tử của ngày xưa thì cô thích hắn cũng không có gì là lạ. Nhưng công tử giờ đã què chân, là người bán tàn phế rồi, tính tình lại tồi, thần sắc xanh xao vàng vọt tuyệt không thể nói là tuấn tú. Cô nói xem, một tiểu cô nương như cô thì thích hắn ở chỗ nào chứ?”.
Hàn Tiếu nghe xong đột nhiên quay lại nhìn hắn chằm chằm. Thạch Nhĩ bị nhìn đến nỗi sợ hãi trong lòng: “Sao vậy?”.
“Thạch đại ca, tôi bỗng nghĩ đến một chuyện, nhưng nghĩ mãi mà chẳng hiểu”.
“Chuyện gì?”.
“Nếu hung thủ muốn giết hại chủ tử, sao lại phải trộm Lục Tuyết? Như thế chẳng phải bày rõ ràng chuyện này là do người ở núi Vân Vụ làm?”.
Câu hỏi của nàng khiến Thạch Nhĩ hào hứng hẳn, hắn nhảy dựng lên: “Hì hì, vấn đề này bọn tôi tớ chúng tôi cũng đã từng vụng trộm thảo luận qua. Có lẽ bởi vì công tử võ nghệ cao cường, dùng độc tương đối dễ dàng đắc thủ hơn. Nhưng công tử từ nhỏ đã được tiếp xúc với thảo dược, thân thể có sức đề kháng với nhiều loại độc, không dùng loại cực độc sẽ không độc chết hắn được. Giống như lần hãm hại tôi, nếu như không phải cả bầy rắn cùng xông lên, đủ mọi loại độc cùng tấn công, lại nhốt tôi ở bên trong, thì tôi cũng sẽ không sợ”.
“Nhưng mà, nếu đã hạ độc thành công, tại sao lại còn chém hắn bị thương, chặt đứt gân chân của hắn?”, Hàn Tiếu bị lời Thạch Nhĩ ban nãy nhắc nhở về cái chân què.
Thạch Nhĩ sửng sốt, điểm này bọn họ quả thực chưa từng nghĩ đến.
Chém đứt gân chân rõ ràng là muốn Nhiếp Thừa Nham đời này không thể sống thoải mái, nhưng lại hạ độc Lục Tuyết để lấy mạng của hắn, hai thủ đoạn này đúng là mâu thuẫn với nhau.