Dung Nham

Chương 22 : Tâm tư hỗn loạn của nha đầu

Ngày đăng: 12:33 19/04/20


Thạch Nhĩ ngẫm nghĩ, tấm tắc lên lời: “Kẻ xuống tay kia chắc phải hận công tử biết bao. Giết chết vẫn chưa thấy đủ, còn muốn lấy thi thể của ngài ấy để trút giận, làm cho ngài ấy xuống âm phủ rồi vẫn là một phế nhân”. Lời này của hắn khiến Hàn Tiếu cảm thấy rất không thoải mái, nhưng hắn vẫn nói tiếp: “Cô nhắc nhở đúng lắm, xem ra tình cảnh của chúng ta càng ngày càng nguy hiểm”.



Hàn Tiếu mím môi, nếu vậy hung thủ thật sự rất hận chủ tử, chẳng những muốn độc chết mà còn muốn hủy thi hài, rốt cuộc là oán thù sâu nặng như thế nào? Như vậy phạm vi của kẻ tình nghi phải chăng được thu hẹp lại?



Thạch Nhĩ gãi gãi đầu: “Người có oán giận với công tử quả thực không ít, nhưng hận đến mức như vậy thì tôi chưa nghe nói bao giờ. Tôi đi nghe ngóng một chút, cô cũng đi theo công tử thăm dò xem sao. Bắt được hung thủ sớm thì chúng ta liền bình yên. Như tôi hiện giờ, biết rõ gặp nguy hiểm lại không thể rời khỏi nơi đây, cái cảm giác nơm nớp lo sợ này thực không dễ chịu. Bây giờ đến phiên cô, cô chắc cũng không muốn như vậy đúng không. Tôi nghe nói đệ đệ của ngươi vẫn đang chờ chữa bệnh. Bất luận thế nào, được sống vẫn là tốt nhất!”.



“Vì sao anh không rời khỏi núi Vân Vụ?”. Nàng là vì đệ đệ, còn hắn thì sao?



Thạch Nhĩ uể oải ngồi xuống: “Bản thân tôi tiền của không có, rời khỏi núi này tôi phải đi đâu mới tìm được chỗ vừa có thức ăn ngon lại có người hầu hạ như ở đây?”.



“A?”. Hàn Tiếu lắp bắp kinh hãi, nàng còn tưởng rằng bởi thân bất do kỷ*, thì ra là vì được ăn ngon uống tốt, lại có người hầu hạ. “Anh, anh thà rằng chịu thống khổ thử độc, sống trong nơm nớp lo sợ…”.



*Thân bất do kỷ: việc không theo ý mình.



Thạch Nhĩ nở nụ cười: “Thống khổ do thử độc chỉ là nhất thời, chịu đựng một chút rồi sẽ qua. Cô có biết trên đời này độc và thuốc tuy rất nhiều nhưng cũng có hạn. Chúng tôi làm dược phó, một loại độc, một loại thuốc thử qua mấy lần sẽ không bao giờ thử lại nữa, vì trong cơ thể đã lưu lại dược tính. Nói cách khác, chỉ cần có thể chống đỡ qua được, càng về sau, độc và thuốc có thể thử sẽ càng ít. Giống như tôi bây giờ, nếu không phải là thuốc mới hay độc mới cũng sẽ không đến tìm tôi. Phần lớn thời gian trong ngày tôi chỉ là nhàn nhã hưởng thụ, nhưng nếu tôi ra khỏi núi nhất định sẽ rất khổ sở khó khăn, chỉ kiếm được vài đồng tiền đủ ăn vài miếng bánh màn thầu. Cuộc sống như vậy, tôi không muốn một chút nào!”.



Hắn nhìn vẻ mặt của Hàn Tiếu, biết nàng không đồng tình, lại nói: “Nói đến nguy hiểm tính mạng, vậy phải nhắc đến chuyện của công tử. Trước đây phải tranh hơn thua, phải gây chướng ngại, đâm thọc sau lưng, đó là việc giữa đại phu và y phó, không liên quan đến dược phó chúng tôi. Đây chính là lí do tôi lên núi nhưng không muốn học y. Học y, giống như chảy xuôi vào dòng nước vẩn đục của ngọn núi này, cũng như cô bây giờ”. Câu nói cuối cùng hắn cố ý tăng thêm ngữ khí.




Nhiếp Thừa Nham chăm chú nhìn nàng thật lâu, cuối cùng vẫn không nói gì. Hàn Tiếu bắt đầu bận rộn làm việc, muốn mượn công việc để bình tĩnh lại tâm tư. Vừa nhìn thấy hắn, trong lòng lại một trận hỗn loạn.



“Hàn Tiếu!”, Nhiếp Thừa Nham gọi một tiếng. Hàn Tiếu giật mình, vội trả lời: “Vâng, chủ tử!”.



Nhiếp Thừa Nham lại nhìn nàng chằm chằm. Lời này của nàng không giống với bình thường, trước kia nàng sẽ vui vẻ lớn giọng đáp: “Vâng thưa chủ tử, nô tỳ đây!”. Lần này lại rất rụt rè, sợ hãi.



Hàn Tiếu cúi thấp đầu, né tránh ánh mắt của hắn. Nhiếp Thừa Nham chỉ vào dây chuông, nói với nàng: “Ngươi về nhà cũng không đổi sang cái màu tím”.



“À, nô tỳ đi đổi ngay!”. Hàn Tiếu đi đến đổi lại dây chuông, đổi xong lại tiếp tục làm việc. Nhiếp Thừa Nham sau đấy cũng không nói thêm gì, một mình ngồi ở đó ngây người.



Hàn Tiếu thu dọn đồ đạc xong liền trở ra gian ngoài, cách một bức tường nên không còn cảm giác mạnh mẽ về sự có mặt của Nhiếp Thừa Nham nữa, nàng thở nhẹ một hơi. Quyển vở ghi chép y dược của nàng đặt trên bàn đã bị dịch chuyển, nàng rõ ràng để ở mép bàn sao bây giờ lại ở giữa bàn. Hàn Tiếu nhìn về phòng trong, tuy không muốn nhưng trong lòng vẫn hoài nghi. Chủ tử bảo người đưa cuốn sổ nàng viết để xem? Chẳng lẽ sợ nàng ghi lại tin tức gì?



Nàng mở vở ra, lật qua vài tờ, nhìn xong lại muốn khóc. Nàng có thói quen đem những nội dung không hiểu rõ đánh dấu lại. Những điều nàng không hiểu rất nhiều cho nên mỗi trang đều để lại không ít con dấu. Hiện tại bên cạnh các dấu hiệu đó đã có người viết đáp án cho nàng. Bút tích kia nàng nhận ra ngay, chính là của Nhiếp Thừa Nham.



Nàng lật từng tờ từng tờ. Nàng không ở đây nửa ngày, thế mà hắn đã giúp nàng giải đáp một nửa vấn đề trong vở. Hàn Tiếu rốt cục vẫn không nhịn được rơi nước mắt. Là nàng quá dễ cảm động, hay là hắn thực sự đối tốt với nàng?