Dung Nham
Chương 23 : Như gần như xa
Ngày đăng: 12:33 19/04/20
Tiếu Tiếu!”.
Tiếng gọi của Nhiếp Thừa Nham khiến Hàn Tiếu giật mình, nàng lau sạch nước mắt, đứng ở cửa buồng trong đáp lại một tiếng. Nhiếp Thừa Nham ở trên giường nghiêng đầu nhìn chăm chú vào nàng, vẫn như cũ không nghe thấy tiếng nói tràn trề sức sống của ngày thường “Vâng, chủ tử, nô tỳ đây!”, hắn không khỏi cảm thấy phiền não.
“Hàn Tiếu!”, lần này giọng lớn hơn.
“Chủ tử có chuyện gì phân phó?”, giọng nói yếu ớt, tuyệt không có chút sinh lực nào, nhưng lời đáp lại có nhiều hơn vài chữ.
“Hàn Tiếu!”, hắn chán ghét bộ dạng đăm chiêu ủ dột của nàng bây giờ.
“Chủ tử xin phân phó!”, Hàn Tiếu đứng thẳng lên, đồng thời đáp rõ to. Chủ tử làm sao vậy, nói mất hứng liền mất hứng. Lúc nàng mới bước vào phòng, tinh thần hắn còn tốt lắm, bây giờ lại giở cái tính khí thối ra.
Nhiếp Thừa Nham trừng nàng, quát: “Ngươi lại đây cho ta!”.
Trong lòng Hàn Tiếu cũng chẳng vui vẻ gì, không hiểu ra sao cả, có việc liền nói, cớ gì lại hung dữ với nàng như vậy. Chủ tử cứ như thế nên mới làm nàng rối lòng, có khi đối xử với nàng rất tốt, rồi đột nhiên lại đối với nàng rất tồi. Nàng đúng là thích hắn nên thường nhanh chóng quên sạch những lúc hắn đối xử tệ với nàng, ngược lại nhớ rất kĩ những lúc hắn tốt với nàng. Nhưng bị Thạch Nhĩ nói vậy, việc hắn đối tốt với nàng trở nên không chân thực. Nàng vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng, hắn lại hô to gọi nhỏ rồi.
Giây phút bần thần qua đi, Nhiếp Thừa Nham trừng nàng một hồi lâu mới nói: “Đứng ngay ngắn đấy!”.
“Nô tỳ đang đứng ngay ngắn đây!”.
Ừ, không tồi, nha đầu bướng bỉnh kia đã trở lại một chút. Nhưng hắn còn chưa hài lòng: “Buồn bã ỉu xìu, ngươi càng ngày càng to gan nhỉ, dám mang sắc mặt cho ta xem?”.
“Nô tỳ không bôi son trát phấn, trên mặt vốn không có sắc*!”. Tốt lắm, vẫn nhanh mồm nhanh mép như thường lệ.
*Sắc ở đây chỉ màu sắc.
“Thần y tiên sinh để cho chủ tử đi sao?”.
“Chân mọc ở trên người ta…” Ngừng một chút, phản ứng lại hiện giờ có chân hay không cũng giống nhau, Nhiếp Thừa Nham khẽ cắn môi, sửa lại: “Ta muốn đi, ai cản được ta!”.
“Chủ tử còn quay về đây không?”. Hàn Tiếu giả vờ không nghe thấy câu mọc chân kia. Nàng không cần buồn thay hắn, không cần vì hắn mà mềm lòng, như vậy nàng cũng sẽ không thương tâm.
“Đương nhiên sẽ trở về”, Nhiếp Thừa Nham đáp như lẽ dĩ nhiên, khẩu khí ấy giống như Hàn Tiếu đã hỏi một câu ngốc nghếch. Hàn Tiếu cắn cắn môi, trong lòng không khỏi thở phào, chủ tử còn trở về, không phải không cần nàng.
“Chủ tử cứ yên tâm. Trước khi người quay lại, nô tỳ nhất định sẽ trông nom thật tốt, không để bọn họ làm loạn đồ đạc ở đây”. Xem, nàng đúng là trung bộc*, cho dù hắn có thực sự coi nàng là quân cờ, nàng vẫn là một trung bộc.
*Trung bộc: tôi tớ trung thành.
Nhưng nàng không ngờ những lời này lại dẫm phải cái đuôi của Nhiếp lão hổ, hắn hỏi: “Có ý gì?”, ngữ khí mang theo lửa giận bừng bừng.
Hàn Tiếu giật mình: “Chủ tử không ở đây, nô tỳ liền không thể ở lại nơi này à? Vậy thì tôi ở cùng với đệ đệ cũng được”.
“Gì mà ở cùng đệ đệ chứ, ngươi đương nhiên phải theo ta xuống núi. Ngươi không phải là nô tỳ của ta sao?”, hắn hung dữ nói, tính khí nóng nảy lại bộc phát rồi.
Chuyện này thực sự khiến Hàn Tiếu kinh ngạc: “Nhưng, nhưng mà tôi không thể rời xa đệ đệ được. Tôi không muốn xa đệ đệ!”.
“Ta cũng không muốn xa ngươi, không cho phép ngươi rời khỏi ta”, lời vừa thốt ra kèm theo nộ khí bùng phát dữ dội, nhưng nói ra xong thì phát hiện hai má Hàn Tiếu dần đỏ lên. Hắn nghĩ lại câu nói vừa rồi, chợt phát hiện mình đã lỡ lời, dáng vẻ bệ vệ ban nãy ngay lập tức biến mất, hắn hắng giọng, nỗ lực cứu vãn hình tượng: “Thân làm nô tì, ngươi phải có tinh thần tự giác chứ, không có ngươi, vậy ai hầu hạ ta?”.
Mặt Hàn Tiếu nóng lên, chẳng phải chỉ quay về thành Bách Kiều thôi sao, đó không phải là chỗ tôi tớ của hắn ở sao? Nếu nói hắn không thích người của núi Vân Vụ tiếp cận hắn, thì trở về phủ trạch nhà mình, sao có thể không có nàng không được? Hàn Tiếu nhéo chân mình một cái, đừng nghĩ nhiều, đừng nghĩ nhiều.
Hai người lúng túng yên lặng một hồi, Hàn Tiếu rốt cục vẫn trả lời: “Dù sao nô tỳ cũng không muốn xa đệ đệ!”.