Dung Nham

Chương 28 : Bàn tay phúc tinh

Ngày đăng: 12:33 19/04/20


Mọi người nhìn thấy một tiểu cô nương vai mang hòm thuốc, chắc là nô tỳ của nhà đại phu nào đó. Nhưng nhìn trái ngó phải cũng không thấy đại phu đâu, lại nghĩ vẫn là nên nhanh chóng đưa vào y quán trong thành trước miễn khỏi làm lỡ cơ hội sống. Ngay sau đó liền khuân khuân vác vác, muốn đưa người lên xe ngựa.



Hàn Tiếu vội vàng xông lên, đứng trước cửa xe giang rộng hai tay ra ngăn cản: “Hắn mồm miệng méo xệch, bất tỉnh nhân sự, chắc chắn là bị trúng gió, tuyệt đối không được di chuyển. Mọi người lại muốn đưa hắn vào thành bằng xe ngựa, vậy chẳng phải muốn hại hắn hay sao, mau mau đặt hắn xuống”.



Bọn nô tài vừa nghe trúng gió đều giật mình, mặc dù đối với loại bệnh này không hiểu nhiều lắm nhưng vẫn biết rằng tỉ lệ tử vong rất cao, nghe tiểu cô nương này nói rõ ràng đâu ra đấy, nhất thời không dám di chuyển nữa, cẩn thận đặt ông lão nằm yên trên mặt đất.



Hàn Tiếu ngồi xổm xuống lật xem đôi mắt rồi bắt mạch cho ông lão, ngẩng đầu nói với mấy nô tài kia: “Một người trong số đây thúc ngựa vào trong thành mời đại phu đến, nói là bị trúng gió nặng, xin thuốc cứu mạng. Những người còn lại đứng ở hướng đầu gió chắn cho gió lớn không xâm nhập vào cơ thể”. Nhóm người thấy tình thế khẩn cấp liền vội vàng đáp ứng, một người chạy tới xe ngựa tháo một con ra, rất nhanh liền phóng như bay rời đi, những người khác lên xe tháo rèm che ở hướng đầu gió.



Nữ tử vừa mới hô quát hiệu lệnh nhìn động tác của Hàn Tiếu, đưa mắt ra hiệu cho nha hoàn bên cạnh, nha hoàn kia liền đến gần hỏi: “Cô là người phương nào?”.



Hàn Tiếu một bên mở hòm thuốc rút ra bộ châm, một bên đáp: “Hàn Tiếu, y bộc của thần y”.



“Y bộc?”, nữ tử kia đầu tiên là hoài nghi, sau đó lại thấy Hàn Tiếu đang ấn vào huyệt của ông lão, lớn tiếng quát: “Một y bộc nho nhỏ mà cũng dám làm xằng làm bậy. Nếu tổng quản của chúng ta xảy ra chuyện gì, ngươi gánh nổi sao?” .



Hàn Tiếu điềm tĩnh như thường: “Tôi không làm, vậy cô làm sao?”. Nàng rút trong hộp châm ra một cây kim thô ngắn, siết chặt tay người bệnh.



“To gan, ngươi muốn làm gì? Đã mời đại phu rồi, vậy thì nên đợi đại phu đến mới động thủ”. Nha hoàn bên cạnh gấp đến mức giậm chân, lại giống nữ tử kia sợ là bệnh chứng quái lạ gì, không dám lại gần bệnh nhân, mấy nô bộc ở đó cũng không biết có nên ngăn Hàn Tiếu lại hay không.



Hàn Tiếu chả thèm quay đầu lại, mặc cho nha hoàn kia ở phía sau nàng kêu gào. Nàng dùng sức hướng đầu ngón tay của người bệnh châm xuống, máu từ đầu ngón tay lấp tức trào ra, Hàn Tiếu bên châm bên trả lời: “Bị trúng gió bất tỉnh là rất nguy hiểm, nếu không chữa trị kịp thời, sau này cho dù miễn cưỡng nhặt được cái mạng về e rằng cũng sẽ để lại di chứng. Các người nếu muốn cứu ông ta thì chớ có ầm ĩ!”.



Nha hoàn kia tức thì im bặt, nữ tử kia cũng không nói chuyện nữa chỉ chăm chú nhìn động tác của Hàn Tiếu. Hàn Tiếu châm hết toàn bộ mười đầu ngón tay của bệnh nhân, mỗi ngón đều nhỏ ra giọt máu, tiếp theo lại xoa nắn hai lỗ tai. Nữ tử kia thấy phương pháp cổ quái của Hàn Tiếu, nhịn không được bèn hỏi: “Đại phu nhà ngươi dạy ngươi khi bị trúng gió thì làm như vậy?”.


Nhiếp Thừa Nham nghe xong, không những không thay nàng cao hứng mà còn lửa giận ngút trời, vỗ tay vịn ở ghế, quát lớn: “Ngươi, ngươi đúng thật lá gan càng ngày càng lớn!”.



Hàn Tiếu nghe xong, trong lòng không thoải mái: “Chủ tử chả phải từng dạy nô tỳ rằng đạo làm y chính là cần thận trọng cùng to gan đấy ư? Hôm nay nô tì nghe theo đạo lý này, thật tâm cứu người, chủ tử lại quở trách. Ngài đúng là không phân rõ phải trái”.



“Ngươi còn mạnh miệng?”, Nhiếp Thừa Nham cả giận nói: “Ta còn dạy ngươi, thấy phiền toái thì đi đường vòng, bất cứ việc gì đều phải bảo vệ bản thân trước, ngươi nghe rồi để đâu?”.



Hàn Tiếu không phục: “Chủ tử cũng không có nói những lời này ý tứ chính là thấy chết mà không cứu, lời không có đạo lý, nô tỳ không nghe!”.



“Láo xược!”. Nhiếp Thừa Nham càng nghĩ lại càng tức giận, chuyện ngày hôm nay là do nàng may mắn cứu được người, đối phương không truy cứu. Nàng đơn độc một người giữa đường ra tay, lại là tình huống nguy cấp. Người ta là đại phu cũng biết lôi kéo theo một đám người để tránh nguy hiểm, chỉ nha đầu này cho rằng cứu người chính là anh hùng. Chuyện như vậy nếu có chút sơ suất nào thì có trăm miệng cũng khó cãi. Đụng phải nhà thế gia, nếu có chuyện gì thật sẽ làm thịt nàng ngay tại chỗ, vậy hắn biết đi đâu để tìm nàng?



Vừa nghĩ tới việc nàng hồ đồ ngốc nghếch từ chỗ nguy hiểm mà thoát thân, còn ở đây tranh cãi không nghe hắn. Hắn thật sự hận không thể đánh nàng một roi. Tay phải đụng phải cái roi dài ở bên cạnh bàn, vậy mà hắn không làm sao xuống tay được, đành phải chỉ tay vào mặt đất, hướng phía nàng nói: “Ngươi quỳ xuống cho ta! Đọc một trăm lần ‘tránh họa làm đầu, tự vệ trước tiên’”.



Hàn Tiếu cắn chặt răng, khổ sở muốn khóc, trước đó vài ngày còn nói là không cho phép nàng quỳ trước mặt hắn, hôm nay lại phạt nàng quỳ, tính tình quả thật biến đổi thất thường, đúng là tính khí vừa thối nát vừa cứng rắn. Nàng chẳng qua là cứu người, nàng đã làm chuyện tốt, nàng rốt cuộc sai ở đâu?



Nàng hai mắt rưng rưng đón ánh mắt của Nhiếp Thừa Nham, bổ… một tiếng nặng nề quỳ trên mặt đất, một lần lại một lần đọc tránh họa làm đầu, tự vệ trước tiên. Nàng nhìn Nhiếp Thừa Nham, mở lớn hai mắt, nháy mắt lệ đã rơi xuống, dùng sức trừng hắn, chủ tử không nói đạo lý, nàng làm nô tỳ thế này rất mất hứng.



“Nhìn cái gì mà nhìn, không được trừng mắt nhìn ta!”, Nhiếp Thừa Nham quát nàng.



Hàn Tiếu giận dỗi dứt khoát xoay người đổi hướng quỳ, quay mông về phía hắn, chủ tử xấu xa, chán ghét chủ tử.



Trần tổng quản cẩn thận dè dặt đi vào báo: “Chủ tử, Như Ý công chúa tới chơi”.