Dung Nham
Chương 29 : Tâm ý tương thông
Ngày đăng: 12:33 19/04/20
“Không gặp!”, Nhiếp Thừa Nham dứt khoát từ chối. Hắn còn chưa tính sổ xong với tiểu nữ bộc bất hảo nhà hắn, mấy kẻ không liên can này tới xem náo nhiệt cái gì?
Trần tổng quản lắp ba lắp bắp nhưng vẫn chưa chịu lui ra, cuối cùng nói thêm: “Công chúa nói đến đây để cảm tạ Hàn cô nương đã cứu Thôi công công một mạng”.
Hàn Tiếu đang quỳ đó mải miết đọc “Nhiếp thị kinh văn” chợt giật mình ngẩng đầu lên. Hôm nay nghe cô gái kia gọi “Thôi công công”, nàng liền đoán cô ta có quan hệ với hoàng thất, nhưng thật không ngờ rằng người ta lại là công chúa a. Nàng vừa mới về đến nhà, vẫn chưa chịu phạt xong thì đã bị người ta tìm tới cửa rồi.
Hàn Tiếu thấp thỏm không yên, chẳng biết vị công chúa này có ý gì nữa, lại nghe Nhiếp Thừa Nham nói với Trần tổng quản: “Ngươi chuyển lời tới nàng ấy, tiểu nữ bộc này của ta còn thiếu dạy dỗ, không cần thiết phải cảm tạ. Công chúa đi đường vất vả mệt nhọc, tốt hơn hết nên sớm quay về phòng trọ nghỉ ngơi”.
Trần tổng quản cúi đầu, lau lau trên trán mặc dù không rơi giọt mồ hôi nào. Vị công chúa kia mang theo cả hành lý đến đây rồi, xem chừng muốn ở lại đây. Chủ tử nói vậy, có lẽ khá hiểu tính tình của công chúa. Ông lại cứng đầu nói: “Công chúa nói, nếu chủ tử cảm thấy Hàn cô nương thân phận thấp kém, không thích hợp để nàng gặp thì cũng chẳng sao. Trong tay nàng có giữ tài liệu thái tử gửi cho chủ tử, mời chủ tử tới gặp trực tiếp nàng để lấy”.
Tim Hàn Tiếu đập thình thịch, đến thái tử cũng bị lôi vào cuộc, hẳn là có việc hệ trọng? Nhưng Nhiếp Thừa Nham lại nói: “Chuyện thái tử muốn thương nghị ta đã biết, nếu công chúa không tiện để lại tài liệu thì cũng không việc gì. Trần tổng quản, ngươi quay lại nói với nàng ấy, thương thế của ta vẫn chưa lành, đi đứng bất tiện, đợi ngày khác hồi phục rồi sẽ đến thăm hỏi”.
Trần tổng quản rốt cục nhận lệnh lui ra ngoài. Hàn Tiếu giật mình quay đầu nhìn về phía chủ tử nhà mình, thầm nghĩ hắn thật to gan, dám cự tuyệt công chúa ở ngoài cửa như thế. Nhiếp Thừa Nham liếc nhìn nàng một cái, hừ nói: “Đọc đủ một trăm lần chưa?”.
“Không đếm!”, Hàn Tiếu thành thật trả lời.
“Vậy đọc lại từ đầu đi!”, Nhiếp Thừa Nham nói với thái độ hôm nay không coi chừng nàng đọc xong “gia huấn” thì không chịu bỏ qua. Hàn Tiếu trề môi, vùi đầu tiếp tục đọc, vừa đọc lại vừa cảm thấy hiếu kì, chủ tử dám phách lối với công chúa như vậy chắc không phải lần đầu tiếp xúc với nhau. Hôm nay nàng gặp vị công chúa kia, thấy nàng ấy văn nhã cao sang, xinh đẹp như hoa, tuổi tác tầm mười tám, nghìn dặm xa xôi đến đây tìm chủ tử, kiếm cớ đủ kiểu để gặp mặt, tám chín phần mười là có liên qua đến chữ “tình”.
Hàn Tiếu len lén liếc nhìn Nhiếp Thừa Nham, nói đến tướng mạo của chủ tử, theo nàng thấy thì càng chăm sóc càng tốt lên, hồi trước lúc còn chưa bị thương rồi trúng độc nhất định là tuấn nhã tiêu sái cực kì. Còn cô công chúa kia, chỉ nói đến khí chất bên ngoài thôi, cùng chủ tử cũng xem như một đôi bích nhân do trời đất tạo nên. Có điều nam thì hà khắc, nữ lại kiêu ngạo, ngày ngày đối mặt nhau mà không cãi cọ ầm ĩ đến lật nhà mới lạ.
Nàng nghĩ rồi lại nghĩ, miệng thì giả vờ đọc, còn mắt thì cứ dán chặt trên người Nhiếp Thừa Nham. Rốt cuộc cũng khiến hắn phát cáu: “Ngươi lại đây!”. Hắn vẫy tay gọi nàng.
“Vâng!”, nàng đáp lời, tựa sát vào người hắn, có chút tham luyến sự ôn nhu của hắn.
Nhiếp Thừa Nham lại nói: “Ta sẽ không đáp ứng ngươi chuyện gì. Ta chỉ nói cho ngươi hay, nếu ngươi tự làm mình xảy ra điều bất trắc, không quay về nhà được, ta sẽ không tha thứ cho ngươi đâu”.
Hàn Tiếu ngẩng đầu nhìn hắn. Hắn lướt nhẹ qua mớ tóc lộn xộn bên gò má nàng: “Nhớ kỹ, nếu ngươi khiến ta thương tâm, ta chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi”.
“Tôi …”, Hàn Tiếu không biết nên nói gì. Nàng chỉ cảm thấy đầu óc chuáng váng, ý tứ này sao mà khó hiểu thế? Có đánh chết nàng cũng tuyệt không phản bội hay làm tổn thương chủ tử, sao nàng có thể khiến hắn thương tâm được chứ?
“Chủ tử…”. Nàng muốn tỏ rõ quyết tâm, nhưng nhất thời không biết nên nói như thế nào cho phải.
Nàng muốn nói với hắn rằng hắn là đại nhân vật mà lòng nàng ngưỡng mộ nhất. Nàng muốn nói với hắn, tuy rằng tính tình hắn không tốt, cổ họng lại lớn, nhưng nàng không hề sợ hắn. Nàng muốn nói với hắn, cho dù đến đại tiện tiểu tiện hắn cũng không thể tự lo liệu, nhưng nàng cam tâm tình nguyện hầu hạ hắn. Nàng còn muốn nói cho hắn biết, nàng thích hắn, dù vẫn chưa rõ ràng nhưng nàng cảm thấy nàng thích hắn giống như hắn thích Vân Nhi vậy. Nàng còn muốn nói với hắn rằng mỗi một phần tình cảm tốt đẹp mà hắn dành cho nàng đều khiến nàng vui sướng khôn cùng… Nàng sao có thể làm thương tổn con tim hắn được đây? Đương nhiên sẽ không, tuyệt đối sẽ không, không thể có khả năng đó!
Nàng mở miệng nhưng lại không thốt nên lời. Hắn nhìn nàng, nàng quả thực không biết mình nên phản ứng lại như thế nào mới phải. Cuối cùng, nàng nở một nụ cười với hắn.
Nụ cười của nàng khiến hắn cũng bật cười, hắn vươn tay bẹo má nàng: “Ngươi cái nha đầu thích cười này, toàn làm cho người khác phải tức giận thôi!”, nhưng cũng làm cho người khác có sinh khí. Hắn không nói ra nửa câu sau khen nàng, chỉ vỗ về đầu nàng, rồi kéo nàng dựa lên đầu gối.
“Chủ tử!”, nàng khẽ gọi hắn.
Hắn không nói gì, im lặng rất lâu, mãi sau mới nhẹ nhàng nói: “Tiếu Tiếu, ngày mai chúng ta quay về núi Vân Vụ đi”.