Dung Nham

Chương 44 : Lập lời thề

Ngày đăng: 12:34 19/04/20


Hàn Tiếu không nói lời nào, trừng mắt nhìn ông ta, Vân Vụ lão nhân vốn đang bình tĩnh, ung dung, nhưng bị nàng nhìn hồi lâu, bỗng nhiên lại có cảm giác chột dạ. Nha đầu này, từ ánh mắt đến vẻ mặt đều làm cho ông có cảm giác như A Nham đang ở đây nhìn chằm chằm ông. Hắng giọng một cái, muốn tìm về khí thế của người làm chủ, lạnh lùng nói: “Nha đầu, có chuyện gì muốn nói à?”



“Thần y tiên sinh.” Hàn Tiếu đứng thẳng lưng, ngẩng đầu, ưỡn ngực lớn tiếng nói: “Hàn Tiếu tuy là cô nhi, nhưng luôn dốc sức làm việc, có lòng trị bệnh cứu người, nếu vừa rồi thần y tiên sinh thật lòng tán dương Hàn Tiếu, vậy ngài hẳn là cảm thấy may mắn vì tìm được một đồ đệ trời phú cho tư chất học y, một thân tuyệt học của chính mình không bị thất truyền, điều này cũng là phúc khí của thần y tiên sinh. Còn nếu lời đó chỉ là khách sáo, phải chăng do thần y tiên sinh lo lắng cho chuyện chung thân đại sự của cháu trai, không thể không dối người dối lòng? Dụng tâm như thế, thật khiến trời đất cũng cảm động!”. Nghe nàng châm chọc, Vân Vụ lão nhân khẽ nhướng mày, nhưng Hàn Tiếu cũng không ngừng lại, nói tiếp: “Chẳng qua là, con người chứ không phải súc vật, nếu có tình, danh phận cũng chỉ là phù du, còn nếu không, bái thiên địa* rồi cũng chỉ oán hận cả đời. Thần y tiên sinh, y thuật của người cho dù có cao minh đến đâu cũng làm sao có thể khống chế lòng người? Dù Hàn Tiếu thật sự không có phúc phận gả cho chủ tử, nhưng chuyện đó thì có liên quan gì đến y thuật của tiên sinh không?”.



*Bái thiên địa: bái đường thành thân.



Vân Vụ lão nhân im lặng hồi lâu, cuối cùng mới hạ giọng hỏi một câu: “Lời thề này, ngươi nói hay không nói?”.



Hàn Tiếu cười lạnh: “Thần y tiên sinh, Hàn Tiếu là nô tỳ, thân phận hèn mọn, tiên sinh xem thường, Hàn Tiếu hiểu được, nhưng chủ tử là cháu của ngài, hà cớ gì phải vũ nhục chủ tử như thế. Nếu như hôm nay chủ tử ở bên cạnh, mặc cho tiên sinh tùy ý sai bảo, cái gì được làm, cái gì không, vậy cả đời này của chủ tử thật đáng thương. Thần y tiên sinh, mặc dù Hàn Tiếu chỉ là nô tỳ, chẳng bao giờ nghĩ đến sẽ làm vợ chủ tử, nhưng chỉ cần Hàn Tiếu có lòng thì sẽ không bao giờ rời xa, không liên quan đến danh phận, không liên quan đến y thuật, không liên quan đến tiền tài. Cho dù Hàn Tiếu chỉ là một nô tỳ, vậy thì có sao?”.



Hàn Tiếu không hiểu được biểu hiện trên gương mặt Vân Vụ lão nhân, nhưng giờ phút này trong lòng nàng đang bất bình thay Nhiếp Thừa Nham, không phải bởi vì nàng không thể gả cho hắn, vì nàng cũng chưa từng nghĩ sẽ trở thành vợ chủ tử, nhưng lão già này lại có kiểu tác phong làm việc muốn nắm giữ mọi thứ trong lòng bàn tay, nhất là còn ý đồ khống chế toàn bộ cuộc sống của Nhiếp Thừa Nham làm cho nàng cảm thấy lửa giận ngút trời.



“Ngươi vừa nói chưa bao giờ nghĩ tới sẽ gả cho hắn, vậy lời thề này với ngươi có gì khó khăn chứ?”.



“Không phải khó khăn, chỉ là Hàn Tiếu không muốn”.



Vân Vụ lão nhân híp hai mắt lại: “Ngươi dám đối nghịch với ta ư? Chẳng lẽ ngươi không sợ ta sẽ đuổi hai chị em các ngươi xuống núi, không chữa bệnh cho em trai ngươi nữa?”.



“Sợ!”, Hàn Tiếu lớn tiếng đáp rõ ràng: “Nhưng ta càng sợ mất đi lương tri của mình. Hai chị em chúng ta trải qua bao khó khăn đi tới núi Vân Vụ chữa bệnh, không phải là tới học tính toán và phản bội. Ta chưa từng nghĩ sẽ gả cho chủ tử, nhưng ta không thể phản bội hắn để thề như vậy với tiên sinh”.



“Không thể phản bội hắn, phải làm mọi chuyện theo ý hắn mới là tốt, đúng không?”. Vẻ mặt của Vân Vụ lão nhân không thay đổi nhưng giọng nói có chút ý vị sâu xa.



Hàn Tiếu cảm thấy áp lực nặng nề, gần như không thở được. Nàng suy nghĩ một chút, hạ giọng nói: “Thần y tiên sinh, Hàn Tiếu quả thật không nghĩ sẽ gả cho chủ tử, chủ tử cũng sẽ không coi trọng một đứa nhóc như ta nên ngài không cần phải lo lắng. Hàn Tiếu có thể không học y thuật của tiên sinh, nhưng ngài không thể đối xử với chủ tử tốt hơn một chút sao?”.



Vân Vụ lão nhân dường như không nghĩ nàng đột nhiên lại nhẹ nhàng, ông mím môi, suy tư, cuối cùng không thể không thốt ra một câu: “Ta chẳng lẽ không phải vì muốn tốt cho hắn hay sao?”.



Hàn Tiếu bị hỏi hơi bất ngờ, không hiểu được rốt cuộc ông có ý gì, nàng hồ đồ rời khỏi. Thấy ánh mắt hỏi thăm của Hoắc Khởi Dương và Hạ Tử Minh, nàng nói: “Ta không sao, chỉ là thần y tiên sinh muốn ta chuyển mấy lời cho chủ tử”.


“Không được, dù sao ta cũng là ông nội của ngươi, hôn nhân đại sự tất nhiên sẽ do ta làm chủ”. Vân Vụ lão nhân bỗng nhiên ương ngạnh.



Nhiếp Thừa Nham giận dữ, vỗ tay vịn ghế: “Ông đang ép tôi trở mặt sao? Ông đã hại chết Vân nhi, giờ còn muốn nhét nữ nhân nào vào đây nữa? Tôi cho ông biết, ông đừng có nằm mơ, tôi tuyệt đối sẽ không cưới”.



“Ngươi cưới cũng phải cưới, không cưới cũng phải cưới. Ta đã giúp ngươi sắp xếp thì đương nhiên sẽ là tốt nhất”.



Nhiếp Thừa Nham giận đến mức một chưởng đánh bay cái bàn trước mặt, khiến nó nổ tung rơi lả tả xuống đất, giọng nói của hắn kiên quyết: “Tôi thề, nếu tôi cưới người ông sắp xếp cho thì tôi sẽ như cái bàn này…”.



“Chủ tử, đừng như vậy”. Hàn Tiếu sớm đã rơi lệ đầy mặt, nàng không muốn chủ tử thề độc, dù là kết quả chỉ ác độc một chút, nàng cũng không muốn Nhiếp Thừa Nham phải nhận. Nếu Vân Vụ lão nhân muốn có người thề độc mới hài lòng, vậy thì nàng sẽ nói. “Thần y tiên sinh, Hàn Tiếu nói rồi, Hàn Tiếu không có ý với cao đến chủ tử, hôm nay chủ tử cũng đã tỏ rõ sẽ không cưới bất cứ ai, ngài cần gì phải bức bách. Hàn Tiếu thề tuyệt đối sẽ không gả cho chủ tử, nếu không sẽ như cái bàn này, như thế đã được chưa? Ông chớ ép buộc chủ tử”.



Nhiếp Thừa Nham nghe được những lời này, tựa như bị dội một chậu nước lạnh, hắn chấn động mạnh, tỉnh ngộ. Hắn trúng kế rồi.



Trong nhà hết sức tĩnh lặng, Nhiếp Thừa Nham xanh mặt trừng mắt nhìn vẻ mặt bí hiểm của Vân Vụ lão nhân, Hàn Tiếu gắng sức lau nước mắt trên mặt, không biết làm sao.



Thật lâu sau, Nhiếp Thừa Nham mới đè ép lửa giận nói: “Tiếu Tiếu, chúng ta về”.



Hàn Tiếu đã đi không biết bao nhiêu lần từ nhà y đến Nham Trúc đường, nhưng chưa từng cảm thấy đường thật dài, thật khó đi như lần này. Vất vả đẩy Nhiếp Thừa Nham về Nham Trúc, Hoắc Khởi Dương vừa nhìn thấy thần sắc của Nhiếp Thừa Nham đã rất thức thời tránh xa chiếc xe, để lại một mình Hàn Tiếu chờ chết.



Hàn Tiếu sợ hãi, nhưng nàng không dám rời đi, cũng không dám đến gần hắn, cứ chôn chân tại chỗ. Nhiếp Thừa Nham đen mặt ngồi đó, thật lâu sau, đột nhiên quát lên: “Ngươi tới đây!”.



Hàn Tiếu sợ hãi rụt rè đi đến. Nàng cũng không hiểu tại sao, nàng chưa bao giờ có cảm giác sợ chủ tử như vậy. Theo lý, lỗi của nàng cũng không được coi là lớn lắm. Nhưng chủ tử tức giận đến thế, khiến nàng sợ tới mức ngay cả một câu “vâng” cũng không dám nói.



Nàng đi qua, đứng ở bên ghế dựa của hắn. Nhiếp Thừa Nham nhìn nàng chằm chằm, không nói gì, cứ chỉ trừng mắt. Cuối cùng Hàn Tiếu không chịu được, mở miệng nói: “Chủ tử…”.



Nàng mới cất lời, Nhiếp Thừa Nham chợt mạnh mẽ vươn tay kéo nàng vào trong ngực. Hàn Tiếu hoa mắt, vừa sợ hãi hét chói tai, người đã bị Nhiếp Thừa Nham ôm thật chặt. Nàng chưa kịp nói gì đã nghe thấy giọng Nhiếp Thừa Nham: “Để cho lão đầu và lời thề độc ấy, con mẹ nó, đi đời nhà ma đi”. Gáy nàng bị giữ chặt, mặt hắn áp tới gần, mút môi của nàng, thật mạnh mẽ hôn nàng.



Tác giả nói lên suy nghĩ của mình: “Hahaha, đột phá lớn, các bạn có hài lòng không?”