Dung Nham

Chương 45 : Chuyện tình cảm

Ngày đăng: 12:34 19/04/20


Tim Hàn Tiếu đập rất nhanh, trên môi là cảm giác mềm mại, ấm áp, là môi của Nhiếp Thừa Nham. Hàn Tiếu không biết cảm giác khi nam nữ thân mật chính là như vậy, dường như nó khiến con người ta bị thiêu đốt đến tan chảy.



Nàng không nên, cực kì không nên tiếp xúc thân mật như vậy với chủ tử. Hàn Tiếu hiểu rõ điều đó nhưng lại cảm thấy thân mình nhũn ra, tim đập rất nhanh. Nàng có nên vùng ra không nhỉ? Nàng nên làm gì đây?



Nhiếp Thừa Nham không cho nàng bất cứ cơ hội lui bước nào, hắn vẫn gặm nhấm đôi môi của nàng, giữ chặt gáy, càng khiến nụ hôn này sâu thêm, khi hắn chạm đến đầu lưỡi nàng thì Hàn Tiếu thực sự phát hoảng. Nàng vươn tay đẩy Nhiếp Thừa Nham ra nhưng không được, ngược lại, càng bị hắn ôm chặt hơn. Hắn không dịu dàng thăm dò nữa, ra sức trêu chọc, dây dưa với nàng. Hàn Tiếu lại đẩy thêm một lần nữa, Nhiếp Thừa Nham vẫn không hề suy chuyển. Hàn Tiếu hơi nóng vội, đấm một đấm thật mạnh vào bả vai của hắn, lại bị Nhiếp Thừa Nham cắn một cái lên môi xem như là cảnh cáo.



Hắn chiếm lợi của nàng lại còn dám cắn nữa? Sự mơ hồ, luống cuống lúc ban đầu của Hàn Tiếu đã không còn, Nhiếp Thừa Nham cứ quấn lấy nàng như vậy khiến nàng thực sự rất giận.



Hàn Tiếu cũng cắn lại Nhiếp Thừa Nham một cái, Nhiếp Thừa Nham bị đau, la to một tiếng: “Ui da” rồi buông ra. Hắn trừng mắt nhìn nàng: “Nàng lại dám cắn ta?”.



Nàng cũng trừng mắt lại với hắn: “Chủ tử cũng cắn nô tỳ đấy thôi!”, nói xong mặt đỏ lên, cũng không còn dáng vẻ oai phong thường ngày nữa.



Biểu hiện của nàng đã chọc hắn cười, hắn đưa bàn tay vỗ vỗ lên gương mặt đỏ bừng của nàng, vô lại nói: “Vậy thì phải cắn ta mạnh thêm chút nữa, tốt nhất là nên để lại một vết thương hay thứ gì đó để lát nữa nếu có người hỏi ta sẽ nói vừa bị Tiếu Tiếu nhà ta cắn đấy”.



Nói thế mà được sao? Hàn Tiếu ra sức trừng mắt nhìn hắn, đáng tiếc là với khuôn mặt ửng hồng, đôi môi chúm chím, đôi mắt to tròn long lanh đó, nàng chẳng có chút khí thế nào cả.



Nhiếp Thừa Nham bị nàng nhìn như vậy thì cực kì đắc ý. Hắn phá bỏ tầng ngăn cách cuối cùng này, thể hiện trong lòng không còn cố kỵ gì nữa. Hắn mặc kệ là chuyện gì, là ai, mặc kệ những trở ngại, cứ vứt hết chúng sang một bên đi. Lúc trước hắn cứ lo tới lo lui, suy nghĩ nhiều thứ như vậy, ngược lại để lộ sơ hở cho lão nhân kia lợi dụng.



Hôm nay bị lão nhân kia kích động, hắn đã tỉnh ngộ ra rồi, không việc gì phải sợ, nàng có vừa ý hắn không, có thích hắn không, hắn và nàng có cùng một loại người hay không, những điều này cứ từ từ mà tìm hiểu. Hắn thích nàng, hắn muốn nàng ở bên cạnh hắn, thì nàng phải là của hắn. Tác phong của Nhiếp Thừa Nham vốn rất dứt khoát, một khi đã hạ quyết tâm thì nhất định sẽ làm cho tới cùng, không có chỗ cho người khác nói không.



Giờ nàng đang dựa vào lồng ngực hắn, mùi hương thoang thoảng khiến hắn si mê, hắn trêu chọc: “Nàng không cắn sao? Hay là thế này đi, nàng để ta cắn một cái. Ngày mai nếu có người hỏi, nàng có thể trả lời là do chủ tử nàng cắn đấy!”.
Hàn Tiếu vì chuyện đó mà vui vẻ mãi, nàng ở trong phòng chỉnh sửa lại cách phối chế thuốc, định ghi chi tiết lại trong cuốn sách giải độc cũ của nàng. Lúc này bất chợt có một vị khách không mời mà đến – Ngôn Sam.



Dưới sự giám sát của Hạ Tử Minh, Ngôn Sam gặp được Hàn Tiếu, hắn không nói không rằng, trực tiếp quỳ xuống cúi lạy Hàn Tiếu: “Ngôn mỗ nhất thời mê muội làm ra tội ác trời đất bất dung, may mà Hàn Tiếu cô nương không trách lại còn cứu Ngôn mỗ một mạng, Ngôn mỗ thực sự hổ thẹn với Hàn Tiều cô nương, chỉ xin được quỳ lạy để tạ tội”.



Hàn Tiếu ngạc nhiên, không hề nghĩ tới chuyện Ngôn Sam lại quỳ xuống như thế, nàng khoát tay, ý bảo Hạ Tử Minh đến đỡ hắn dậy, đang định nói: “Đã biết sai thì sau này đừng tiếp tục hãm hại người khác như vậy!”, nhưng chưa kịp nói ra thì hắn đã nói: “Hàn cô nương bận rộn nhiều việc, Ngôn mỗ không dám quấy rầy, cáo từ!”. Nói xong liền quay người rời đi.



Hàn Tiếu không hiểu ý của hắn, Hạ Tử Minh nói cho nàng biết thân thể của Ngôn Sam đã bình phục hoàn toàn, Vân Vụ lão nhân ra lệnh trục xuất hắn khỏi sư môn, lệnh cho hắn ngày mai phải xuống núi. Y thuật của Ngôn Sam là được học từ núi Vân Vụ, bị trục xuất ra khỏi sư môn như vậy sau này cũng không thể lại lấy y đạo làm nghề. Đối với Ngôn Sam mà nói, giờ hắn chỉ còn hai bàn tay trắng.



Hàn Tiếu đối với chuyện này cũng thấy không vui, nhưng nàng không biết được rằng về sau còn có chuyện phát sinh ngoài ý muốn.



Trong đêm hôm đó, Ngôn Sam lẻn vào chẩn viện, xông vào phòng bệnh của Lâm Chi, đâm tám nhát dao chí tử vào Lâm Chi – người không có năng lực chống cự, ngay sau đó hắn cũng tự sát. Đến lúc có người phát hiện ra thì hai người đã tắt thở. Ngôn Sam để lại trong phòng một bức thư, bức thư vỏn vẹn có một dòng: “Ta với nàng cuối cùng cũng được ở bên cạnh nhau”.



Hành động kiên quyết đó của Ngôn Sam làm Hàn Tiếu hoảng sợ, không thể ngờ một đại phu ngày thường hiểu rõ lý lẽ, thấu tình đạt lý như vậy lại vì một chữ “tình” mà trở nên tàn bạo đến thế.



Nhiếp Thừa Nham lại nói: “Nếu như vì nàng, ta cũng có thể làm những chuyện như vậy. Nhưng Ngôn Sam kia quá ngốc, vì loại nữ nhân như Lâm Chi này… Thực sự không đáng!”. Hắn ôm nàng vào lòng, chuyển đề tài: “Ngày mai ta đưa Nhạc Nhạc lên núi. Ta cảnh cáo trước, quan hệ của chúng ta giờ không giống như trước nữa, nàng phải đối xử với ta tốt hơn Nhạc Nhạc một chút, nếu để cho ta phát hiện nàng thiên vị Nhạc Nhạc, ta sẽ đánh nàng đó!”.



Hàn Tiếu nghẹn họng nhìn hắn. Kể từ khi quan hệ hai người ‘không giống như trước nữa’, hắn càng ngày càng xấu xa hơn mất rồi. Hàn Tiếu vùi sâu vào lồng ngực hắn, thở dài. Thật ra chuyện tình cảm này cũng làm cho người ta cảm thấy phiền não.



*Vì hai người có chuyển biến về tình cảm nên mình đổi cách xưng hô nhé