Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!

Chương 13 : Hạnh Phúc

Ngày đăng: 17:12 30/04/20


Khi máy bay hạ cánh đã là hơn tám giờ tối rồi. Tôi muốn trở về ký túc xá ở trường học, đi một tuần lễ rồi nếu không trở về thật không giống học sinh chút nào. Nhưng Đỗ Thăng không cho phép, anh chết sống muốn đưa tôi trở về chỗ anh ở, còn nói dù sao cũng đã đi một tuần lễ rồi, tính gì thêm một buổi tối này à.



Tôi phát hiện tôi số khổ ở trước mặt người nào đều là cành cây nhỏ bé, người nào đến trước mặt tôi đều có thể ra vẻ như một cái chân thô to lớn (tức là chân to giẫm gãy c cây ý). Cuối cùng cành cây nhỏ vẫn không thể uốn éo qua chân to, tôi bị con sói xám lớn Đỗ Thăng lừa gạt dụ dỗ đến trên chiếc giường lớn trong nhà anh.



Lại để cho anh giằng co một buổi tối. Thật vất vả mới lấy được tự do, mới vừa ngủ được một lát, Đỗ Thăng đã gọi tôi rời giường giống như muốn đòi mang tôi vậy. Tôi mở mắt ra, trời đã sáng. Tôi cực độ thống khổ giùng giằng rời giường, nhìn Đỗ Thăng sảng khoái tinh thần trong lòng oán giận không dứt. Tôi hung tợn nói với anh: "Về sau anh cứ túng dục quá độ như vậy, coi chừng biến thành hói đầu!”



Đỗ Thăng ôm tôi ở trong ngực lưu manh nói: "Chỉ bằng nền tảng của anh, đầu trọc thì như thế nào? Vẫn khuynh thành lại khuynh quốc!"



Tôi.... lại toát mồ hôi a! Người trước mắt này, còn đường đường là ông chủ lớn của Vĩ Sĩ sao?



Tôi kiên trì cự tuyệt Đỗ Thăng lái xe đưa tôi đến trường học, tôi kiên trì tự đi xe buýt.



Đỗ Thăng kiên trì nhất định phải lái xe đưa tôi đến trường học, Đỗ Thăng kiên trì không cho tôi đi xe buýt.



Nhìn mặt Đỗ Thăng thấy anh nhất định làm theo ý mình, tôi gấp đến độ dậm chân. Tôi nói: "Đỗ ca ca, Đỗ đại gia, Đỗ tổ tông, anh mau để cho em đi thôi, em sắp tới trễ rồi!"



Đỗ Thăng không cho thương lượng túm lấy tôi nhét vào chiếc xe xa hoa đắc tiền của anh, dùng dây an toàn trói tôi ở trên ghế, tôi vừa muốn đưa tay mở dây ra, Đỗ Thăng liền tà ác nheo mắt lại uy hiếp tôi: "Nếu em dám cởi dây ra, anh liền cởi toàn bộ đồ của em xuống “làm” em ngay tại đây ”



Tôi khờ rồi, tôi không dám động, tôi run rẩy hỏi: "Đỗ tổng, làm ở nơi này, được không á?
Đỗ Thăng chả thèm nhìn tôi một cái, cứ phớt tỉnh như không nói với tôi: "Phẩm phẩm, đừng sợ, không có gì sợ cả!"



Trời! Đỗ Thăng giống phóng lôi điện giết tôi! Tôi thật sự bị anh giết chết!



Chúng tôi lại trở về nhà "này nọ í é í é" một buổi sáng. Cuộc sống này trôi qua quá dâm mỹ rồi, tôi nói với Đỗ Thăng rằng hai người chúng ta không thể làm như vậy hoài! Giống như hai con đại gia súc, gặp mặt nhau chỉ biết “ò e í e”, chuyện chính đáng gì cũng không làm, người kia không muốn đến công ty, đã vài ngày không đi làm.



Đỗ Thăng không hề tập trung cứ lấy tay vẽ vòng vòng ở trước ngực của tôi mà nói: "Không có biện pháp, em với anh rất hợp với nhau. Anh nuôi nhiều người như vậy cũng không phải để họ ăn không ngồi rồi. Phẩm phẩm, em đến ở cùng anh, có được hay không?"



Tôi lập tức vuốt ve tay Đỗ Thăng kiên định nói: "Không được! Người ta vẫn còn là học sinh! Không thể ở chung phi pháp! Nếu mẹ em biết, sẽ đánh gãy chân anh đó!"



Mặt Đỗ Thăng buồn bực: "Không phải đánh gãy chân em sao?"



Tôi nói: "Đánh gãy chân em, có hai người đau lòng, anh và mẹ em. Đánh gãy chân anh chỉ có một mình em đau lòng. Phân tích theo lý như vậy có phải đánh gãy chân anh mới đúng không!"



Tôi vừa dứt lời, Đỗ Thăng liền nhào tới tôi. Tôi c là anh muốn “uy hiếp” làm tôi sợ tới mức dùng hết sức lực trốn ra sau, kết quả Đỗ Thăng chỉ ôm tôi vào trong ngực thật chặt, sau đó nhẹ nhàng nói với tôi: "Vậy thì đánh gãy chân của anh đi, anh không muốn Phẩm Phẩm đau!" Dứt lời, mật hôn rơi xuống.



Tôi cảm thấy được, tôi giống như không cẩn thận đạp đỗ hũ mật trong lòng rồi.