Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!

Chương 28 : Quyết định xuất ngoại

Ngày đăng: 17:12 30/04/20


Mấy hôm trước Cố Thiến nghe sư huynh nói là sau Quốc Khánh, nhà nước sẽ cử một số người đi NewYork du học, thời gian là một năm. Cô ấy nói vốn cô ấy không quan tâm đến chuyện này vì nghĩ xung quanh chẳng có ai có khả năng nắm bắt cơ hội này, nhưng khi nhìn thấy tôi vừa khóc vừa gào thét muốn né tránh Đỗ Thăng thì đột nhiên lại nghĩ ra chuyện này.



Tôi suy nghĩ nghiêm túc một chút, cảm thấy việc xuất ngoại lần này rất khả thi.



Trước hết là tôi có thể trốn tránh Đỗ Thăng. Ngành IT phát triển như vậy, Đỗ Thăng lại là ông trùm trong ngành IT, mọi thành tựu khoa học kỹ thuật đỉnh cao đều do anh làm chủ, chỉ cần tôi ở lại thành phố D, chỉ cần tôi không đổi nghề thì trước sau gì cũng không thể tránh được việc gặp gỡ trao đổi cùng anh. Cho dù phần lớn thời gian tôi không cần phải tự mình đi gặp gỡ anh, nhưng là người trong giới IT thì tôi không thể không thường xuyên nghe nói đến hai chữ “Đỗ Thăng”.



Hơn nữa, nếu tôi xuất ngoại thì cũng là giúp mẹ hoàn thành ước mơ lớn nhất của bà____ ngay từ khi tôi còn rất nhỏ, bà đã ước mơ tôi được đi du học ở nước ngoài.



Bây giờ tôi đang là nghiên cứu sinh năm hai, một năm du học này tương đương với học năm ba ở nước ngoài, sau khi trở về nước có thể tốt nghiệp luôn. Như vậy một năm xuất ngoại này không hề làm trễ nãi thời gian của tôi, ngược lại tôi còn có thể dùng một năm này để cân bằng lại tâm trạng của mình, thật sự là nhất cử lưỡng tiện.



Đối với tôi mà nói, thành phố D vừa là nơi tôi bắt đầu tình yêu hạnh phúc, vừa là nơi khiến tôi đau thương khi tình yêu tan biến. Nếu như không còn phải tốt nghiệp, có lẽ tôi đã sớm trở về nhà, cho nên tôi nhất định phải nắm lấy cơ hội được nhà nước cử ra nước ngoài du học này.




Hạ Tu không nói lời nào mà nhìn tôi chằm chằm, đến lúc tóc gáy tôi dựng đứng mới thở dài nói: “Được, vậy cứ làm như em nói. Phẩm Phẩm, nhớ kỹ những lời anh nói, biết không?”



Tôi vội vàng đáp ứng, gật đầu liên tục. Chắc chắn tôi không thể quên được những lời đó, đây là lần đầu tiên từ lúc ra đời tôi được người khác đánh giá cao như vậy, sau này cho dù tôi không còn nhớ rõ tên mình đi nữa thì vẫn sẽ nhớ rõ những lời khích lệ khen ngợi này, nhất định những lời cảm động này đều xuất phát từ nội tâm của anh.



Ăn cơm xong, Hạ Tu muốn lái xe đưa tôi về trường học, tôi vội vàng cự tuyệt, đem những lời đồn đại trong trường nói với anh. Nghe xong, Hạ Tu làm ra vẻ nghiêm trọng, thổn thức không dứt mà nói với tôi: “Đây đúng là do giảm tải mới khiến cho học sinh trong trường em cả đám đều rảnh rỗi không có việc gì để làm mà”.



Tôi chào tạm biệt Hạ Tu xong mới nhớ tới một chuyện: việc giảm tải này là đối với học sinh tiểu học và trung học mà, sao lại có quan hệ với sinh viên chúng tôi chứ?



Vì thế tôi cảm thấy tôi lại bị đồng chí quái băng ngàn năm Hạ Tu này lừa gạt rồi.