Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!

Chương 29 : Chuẩn bị xuất ngoại

Ngày đăng: 17:12 30/04/20


Khi tôi đem suy nghĩ muốn ra nước ngoài nói với thầy hướng dẫn, thầy lập tức kích động đến nổi hô to ba tiếng"Vạn tuế". Tôi vô cùng nghiêm túc nói một hơi  với giáo sư: “Giáo sư Mạnh, thầy có thể không phải nhìn thấy em sớm một chút, nhưng mà nếu như em rời đi lại làm cho cảm xúc của thầy thay đổi kịch liệt như vậy... thôi thì vì sức khỏe của thầy, em cảm thấy là em không nên đi nước ngoài, em sẽ ở lại bên thầy, ngày đêm không rời một tấc để chăm sóc thầy”.



Nụ cười rực rỡ trên khuôn mặt già nua của Giáo sư lập tức trở nên hết sức hoảng sợ, vẻ mặt thầy giống như cầu khẩn nói với tôi: "Nhậm Phẩm, thầy van em, em đừng vì lo cho sức khỏe của thầy mà suy nghĩ nên hay không nên đi nước ngoài, ngàn vạn lần đừng bao giờ dao động bởi những suy nghĩ đó! Nếu mà em không chịu làm “du học sinh” thì thầy phải thế chỗ em làm “du giáo sư” đó, mà thầy còn có vợ và con ở đây, vậy thầy đi nước ngoài làm gì, Nhậm Phẩm dù sao hai chúng ta cũng là thầy trò, em không thể tàn nhẫn với thầy như vậy!"



Tôi thấy thầy như sắp khóc tới nơi thì trạng thái tinh thần rất là hài lòng.



Tôi nói: “Giáo sư Mạnh, trước khi đi em có thể muốn làm cái gì cũng được không?”



Thầy như sợ tôi không đi nên vội vội vàng vàng nói với tôi: “Được! Nhất định được, nhất định được!”



Tôi nói: “Thầy à, thật ra thì gần đây tình hình kinh tế của em có chút eo hẹp”.



Sắc mặt Thầy lập tức thay đổi, giống như xem thường cái chết, nói với tôi: “Nhậm Phẩm, em nhìn xem trên bàn có con dao nào thì em trực tiếp đâm thầy chết luôn cho rồi!”



Thật là keo kiệt, lấy chính mình ra uy hiếp thế mà cũng không lấy được một đồng nào từ túi thầy!



Không có ý định ra khỏi nước thì không biết, thì ra muốn đi du học thủ tục giấy tờ thật sự rắc rối làm cho tôi hoa cả mắt choáng váng cả đầu. Làm visa, thành tích học tập, các giấy tờ của trường học, tiền tài khoản,...chứng minh xong xuôi mọi thứ thì một tuần đã trôi qua.
Thầy lập tức không nói hai lời, nhảy một cái vèo giống như con khỉ, vọt đến cạnh cái điện thoại, dùng một loại tốc độ tôi căn bản không cách nào dự đoán được, nhanh như chớp bấm số điện thoại của Vĩ Sĩ. Nhìn năm ngón tay của thầy tung bay ấn phím, tôi lập tức không chút do dự nghĩ tới Bạch Ngọc Đường trọn đời tuyệt học —— Quỳnh Hoa Điểm Huyệt Thủ.



Tôi nghĩ, xem ra cảm tình của thầy đối với tôi thật sự đã đạt tới cảnh giới khắc cốt ghi tâm, sợ làm trễ nãi việc tôi đi du học, cho nên chỉ trong nháy mắt đã có thể làm cho móng vuốt của mình đạt tới trình độ lưu loát đến kinh người như thế, không thể nói là không phải kỳ tích.



Sau khi thầy để điện thoại xuống, ánh mắt đờ đẫn nói với tôi: "Đỗ Thăng không có ở đó, phụ tá của anh ta nghe điện thoại, cậu ta nói sẽ lập tức đem chuyện này báo cho Đỗ Thăng và xin ý kiến của anh ta, muốn chúng ta chờ điện thoại."



Sau khi để điện thoại xuống, thầy không chịu ngồi xuống mà cứ thấp tha thấp thỏm, bất an đi vòng vòng quanh phòng không ngừng. Trong lòng tôi thật cảm thấy băn khoăn, tôi thế nhưng có thể làm một người trung niên trên năm mươi tuổi già nua khắc sâu ảnh hưởng như thế, xem ra lần này nếu tôi không thể đi được, nhất định thầy sẽ bị bệnh nặng lắm đây.



Ước chừng khoảng 10 phút sau, điện thoại vang lên. Tôi còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng gì thì thầy đã giống như viên đạn vọt tới cái điện thoại.



Thầy để điện thoại xuống một lần nữa, tôi nhìn thấy vẻ mặt của thầy còn cao hứng hơn được nhà nước cho phép lấy vợ hai. Thầy cười đến hai híp lại chỉ còn như cọng chỉ nói với tôi: "Nhậm Phẩm, phụ tá của Đỗ Thăng nói một giờ sau em tới Vĩ Sĩ, sếp tổng của bọn họ đang trở về công ty đấy."



"Sếp tổng của bọn họ đang trở về công ty đấy" những lời này là có ý gì đây? Nói vậy là Đỗ Thăng biết người có chuyện muốn tìm anh ấy là tôi, cho nên cố ý trở về sao?



Suy nghĩ của tôi chỉ vì một câu nói đơn giản này, lại không ngừng rối loạn một lần nữa.