Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!

Chương 33 : Gặp lại thì như thế nào

Ngày đăng: 17:12 30/04/20


Tôi vậy mà thật sự gặp lại được Đỗ Thăng!



Anh ấy đứng ở phía trước cách đó không xa nhìn tôi chằm chằm, bình thường anh giống như “ngọc thụ lâm phong” (ý nói thân thể bất phàm, như bậc vương giả), nhưng lúc này nhìn dáng vẻ anh có chút chật vật, trên gương mặt anh thậm chí còn có một vết thương nhạt nhạt màu hồng chưa phai của vết máu.



Anh làm sao vậy? Chẳng lẽ Đỗ Thăng cùng người khác đánh nhau? Nhưng mà Đỗ Thăng với gương mặt như yêu nghiệt kia thì ai có thể nhẫn tâm động thủ đây?



Tôi hận mình, nhìn thấy vết thương trên mặt anh thì lại đau lòng và thương tiếc!



Tôi cắn răng cúi đầu độc ác không nhìn Đỗ Thăng nữa, sau đó xoay người sải bước nhanh chóng trở về.



Anh ở chỗ kia chặn đường đi tới nhà vệ sinh thì tôi cũng không cần đi vệ sinh! Tôi không thể trêu chọc anh thì không thể trốn tránh anh sao!



Nhưng tôi chưa kịp bước được hai bước, Đỗ Thăng đã vọt tới bên cạnh tôi dùng sức kéo cánh tay tôi lôi tôi vào một căn phòng trống không người tối tăm gần đó.



Cho nên, một màn cũ lại diễn lại một lần nữa!



Vào phòng, Đỗ Thăng đem tôi chống đỡ ở trên tường, sau đó nhanh chóng đè miệng lên môi tôi với tất cả sức lực không cho cự tuyệt mà hôn.



Tôi bị Đỗ Thăng đè vững vàng ở trên vách tường không cách nào nhúc nhích được, cảm thụ những nụ hôn như mưa của Đỗ Thăng trên môi tôi, trên mắt, trên mũi, trên gương mặt cùng với trên cổ tôi.



Tôi cảm thấy với sức lực của Đỗ Thăng đang hôn tôi, thì nhất định cổ của tôi bị lưu lại dấu vết.
Cố Thiến tức giận nói: "Đỗ Thăng, toàn bộ chúng ta coi như nhìn lầm anh ta, phì! Anh ta chính là bị bệnh thần kinh, tớ cùng với Triệu Hòa Bình đi rửa tay gặp anh ta, nào có trêu chọc gì anh ta đâu, nhưng anh ta vừa thấy chúng tôi, không nói hai lời liền xông lên vung quả đấm, còn nói với Triệu Hòa Bình mấy câu lộn xộn lung tung ví dụ như “cậu dám phụ lòng cô ấy sao”, “vậy mà tôi cảm thấy giao cô ấy cho cậu là tốt nhất”, “cậu lại đối xử với cô ấy như... như... như vậy”, vân vân và vân..., lúc ấy tớ cùng Triệu Hòa Bình bị đơ toàn tập, sư huynh cậu còn đang ngẩn người nên chưa ra tay! Chờ Triệu Hòa Bình hồi hồn cho anh ta một đấm, anh ta giống như bị ma chướng vậy, ngơ ngác bất động, sau đó đột nhiên bỏ chạy không thèm quay đầu lại, hoàn toàn giống một kẻ điên! Chẳng qua bây giờ tớ nghĩ lại anh ta vừa rồi điên khùng chạy về hướng phòng của chúng ta đó! Nhất định là Điền Nga miệng rộng nói cho chồng của cô ta biết phòng của chúng ta ở đâu, nếu không Đỗ Thăng làm sao biết đi đâu!"



Tôi nghe Cố Thiến nói mà trong đầu loạn thành một đống. Tôi hốt hoảng giải thích với Cố Thiến:"Thiến Thiến, tôi cùng sư huynh không có xảy ra bất cứ chuyện gì, cậu đừng nghe Đỗ Thăng nói bậy! Anh ta cái gì cũng không biết mà còn tự cho là cái gì mình cũng biết!"



Nét mặt Cố Thiến cứng lại nhìn tôi một lát sau đó liên tiếp gật đầu mà nói: "Cậu không cần phải vội vã giải thích, trong đầu tôi đây còn chưa có phản ứng kịp đấy. Lần này toàn bộ thông, Đỗ Thăng nói “cô ấy” chính là cậu Phẩm Phẩm!"



Tôi ngất a! Cảm giác giống như không đánh đã khai rồi!



Tôi sợ Cố Thiến hiểu lầm tôi cùng sư huynh có chuyện gì nên vội vàng nóng nảy giải thích tiếp: "Thiến Thiến cậu hãy nghe tớ nói, chuyện thật không có phức tạp như thế, tớ theo sư huynh......"



Cố Thiến không nhịn được cắt lời tôi: "Phẩm Phẩm nè, đây là lúc nào rồi mà còn quan tâm cho người khác hả, cậu không thể để ý đến chính mình hả! Tớ đã sớm biết nha đầu mà Triệu Hòa Bình thầm mến là cậu rồi, cậu cho là đôi mắt không đem đi luyện ở lò luyện đan thì không phóng ra được Hỏa Nhãn Kim Tình sao ( ánh mắt khi nhìn người mình thích thì vô cùng nồng nàn, ý chị TT là khi Triệu sư huynh nhìn PP cũng đã từng phóng ra lửa đó)!"



Tôi nghe Cố Thiến nói xong có chút sững sờ, tôi nói: "Thiến Thiến, cậu không phải là người, cậu là yêu! Cái gì cậu cũng biết nhưng lại cũng không nói cho tớ là cậu biết, còn hại tớ lo lắng đề phòng sợ làm cậu tổn thương!"



Cố Thiến nói: "Trước kia bỏ qua! Phẩm Phẩm, tớ hỏi cậu, Đỗ Thăng nói đem cậu để lại cho Triệu Hòa Bình là có ý gì? Tớ thật sự không hiểu, ở trong mắt anh ta cậu là người có thể đưa cho người khác sao!"



Ánh mắt của tôi bắt đầu mất tiêu cự. Tôi mờ mịt nói với Cố Thiến: "Thiến Thiến, ngày mai tớ sẽ đi, tớ không sẽ bao giờ... nhớ tới anh ấy nữa, tớ sẽ quên anh ấy, thật! Tớ không muốn xát muối vào vết thương của mình một lần nữa, hiểu rõ thì sẽ như thế nào, có thể thay đổi được chuyện giữa tớ và anh ấy sao? Có thể làm cho vị hôn thê của anh ấy biến mất sao? Tớ không muốn nhớ những chuyện đau buồn này nữa, chờ tớ đi, tất cả mọi chuyện sẽ tan biến hết!"



Cố Thiến nhìn tôi, không nói gì, chỉ thở dài một tiếng.