Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!

Chương 34 : Nụ hôn của Hạ Tu

Ngày đăng: 17:12 30/04/20


Cố Thiến và sư huynh đưa tôi về trường trước, sau đó sư huynh mang khuôn mặt bầm tím đưa Cố Thiến về nhà.



Đến bây giờ sư huynh cũng không hiểu mình đã chọc giận Đỗ Thăng lúc nào, anh dồn ép hỏi Cố Thiến rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đây không phải là trời giáng tai họa xuống bất ngờ hay sao, chuyện gì đang xảy ra đây? Cố Thiến bị sư huynh hỏi nhiều, mất kiên nhẫn liền hung hăng quẳng cho anh một câu: “Đỗ Thăng coi trọng em, muốn đánh anh cướp em đi, anh có tin không?” Sau đó sư huynh không dám hỏi thêm câu nào nữa.



Đi vào trước cổng ký túc xá, tôi bỗng thấy dưới ánh đèn đường có bóng người đang đu đưa, tôi mở to mắt cẩn thận nhìn nhìn, thì ra là Hạ Tu!



Tôi vội vàng chạy đến trước mặt Hạ Tu, trong lòng có chút vui mừng nói: “Anh! Sao anh lại đến đây!”



Hạ Tu nói: “Ngày mai em đi, anh muốn ghé thăm em một chút”.



Tôi không muốn Hạ Tu phát giác tôi có chút khác thường nên cố gắng làm bộ thoải mái nói với anh: “Anh chờ lâu chưa?”



Hạ Tu chăm chú nhìn mặt tôi, hàng lông mày cau lại, lạnh lùng nói: “Phẩm Phẩm, em vừa khóc phải không? Ai bắt nạt em?”



Tôi vội vàng khoát tay nói: “Không có, không có, không ai bắt nạt em cả, là em thấy tất cả mọi người đều đến tiễn em, cảm thấy hưng phấn mà cảm động nên chảy nước mắt, thật sự là không ai bắt nạt em cả, em bảo đảm mà!”



Tôi cố gắng biểu lộ dáng vẻ thật thoải mái, nhưng ánh mắt Hạ Tu nhìn tôi càng lúc càng nghi ngờ, thậm chí tôi còn cảm thấy ánh mắt anh có lửa giận đang hừng hực cháy.



Tôi đang buồn bực vì lửa giận của Hạ Tu dâng lên thì anh bỗng giơ tay lau lau cổ tôi.



Trời! Bị anh nhìn thấy dấu hôn rồi! Vừa nãy tôi chỉ lo khoát tay mà quên kéo cổ áo lên che vết hôn rồi!



Tôi nhìn ánh mắt sâu thẳm của anh, sợ hãi nói: “Anh, em không sao, thật mà, không xảy ra chuyện gì cả, anh đừng lo lắng!”.



Tay Hạ Tu vẫn đặt trên vết hôn đỏ ửng trên cổ tôi vuốt ve, nhìn tôi chăm chú không chớp mắt, lạnh giọng hỏi: “Không sao? Không sao thì em nói cho anh biết những thứ này từ đâu ra!”.



Tôi nhìn biểu hiện bỗng trở nên lạnh lùng của Hạ Tu, sợ run cả người. Hạ Tu thấy tôi run run liền giơ tay kéo tôi đi tới xe anh.



Tôi vội vàng hỏi anh: “Anh, chúng ta đi đâu? Ngày mai em phải lên máy bay…..”




Tôi cười hăng hắc hỏi: “Đại ca ca, anh thấy tên em như thế nào?”



Lý Thích Phong vẫn hoa đào nở rộ, gật đầu nói với tôi: “Hay! Tên em rất hay!”



Trong lòng tôi cười đến thắt ruột thắt gan. Đúng, tên rất hay, anh là con heo sao!



Lý Thích Phong nhìn thấy tôi âm thầm cười gian thì chợt nhíu mày, ngay sau đó khôi phục lại trạng thái hoa đào nở rộ nói với tôi: “Nghê Nghê tiểu em gái, cái tên này, chính xác là rất hay, nhưng hình như là họ của em thiếu đi mấy nét. Hình như em họ Ngô, bỏ đi một vài nét thì họ cùng với tên em đặt cùng một chỗ tương đối hay ho đấy!”



Ngô? Ngô Thi Châu? Tôi là heo!



Tốt lắm, cái gã đàn ông này, tôi vừa mới giỡn anh ta một xíu anh ta đã bắt đầu giỡn lại tôi rồi.



Tôi mở to đôi mắt, tiếp tục giả bộ ngây thơ chớp chớp hàng mi nói: “Đại ca, em đem cái tên hay ho này cho anh vô điều kiện!”



Anh đi mà giữ lấy đi, cho dù thế nào, anh cũng là heo là được rồi.



Lý hoa đào cười ha ha nói với tôi: “Nghê Nghê tiểu em gái, em đúng là một cô gái đáng yêu!”



Tôi nghe mấy lời này thấy không được tự nhiên, theo bản năng ưỡn ngực, muốn cho gã đàn ông mắt mù này thấy rõ một chút, tôi không phải là “tiểu” em gái mà là một phụ nữ đã trưởng thành hoàn toàn.



Nhưng cử động của tôi lại không chỉ không đạt được hiệu quả như mong muốn, mà còn khiến cho tên Lý Thích Phong điên dại này cười đến chảy nước mắt nước mũi.



Lý Thích Phong đang cười đến muốn tắt thở, vùng vẫy giẫy chết nói với tôi: “Tiểu em gái, em thật khác người a!”.



Tôi liếc mắt nhìn anh ta, không thèm nói chuyện nữa.



Tôi hơi buồn bực, vì sao cuộc sống mới tôi đang vô cùng mong đợi lại do cái tên trời đánh này kéo màn che ra đây?