Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!

Chương 49 : Bí mật quá khứ (hai)

Ngày đăng: 17:12 30/04/20


Convert: ngocquynh520



Edit: Heidi



Vào ngày mà phần lớn chương trình phần mềm tìm kiếm của Đỗ Thăng đã được làm xong, Hứa Linh chủ động gọi điện thoại cho Đỗ Thăng hẹn anh ấy ăn cơm tối. Đỗ Thăng sau khi để điện thoại xuống đã nghĩ, gần đây sự nghiên cứu của mình có sự tiến triển mang tính quyết định, mặt khác tình cảm của mình tựa hồ cũng có sự đột phá trong bản chất, thế là càng nghĩ đến thì đáy lòng bắt đầu hân hoan mừng rỡ.



Khi Đỗ Thăng cùng Hứa Linh bước chầm chậm đi dạo dưới ánh trăng mờ ảo hắt lên những bóng cây, khi anh ấy muốn nhẹ nhàng cầm đôi bàn tay nhỏ bé trắng nõn của người con gái đi bên cạnh, khi anh ấy muốn thổ lộ niềm vui sướng tràn đầy trong lòng thì anh và cô ấy đều không nghĩ tới, cuộc sống của bọn họ từ giờ khắc này về sau, sẽ xảy ra biến đổi lớn kinh hoàng.



Đỗ Thăng và Hứa Linh, hai người họ cùng nhau, ở trong thế giới ồn ào đông đúc này, biến mất!



Ước chừng mười ba ngày.



Bọn họ, bị bắt cóc.



Người bắt cóc bọn họ có mục đích rất rõ ràng, bọn họ muốn phần mềm tìm kiếm Engine của Đỗ Thăng.



Đỗ Thăng rất kinh ngạc, anh ấy hỏi người bắt cóc mình và Hứa Linh từ đâu biết được chuyện này. Bọn bắt cóc đều là kẻ lang thang, dân liều mạng từ các quốc gia nghèo khó tới, chỉ nói là thu tiền của người thay người làm việc. Đỗ Thăng nói bản thân mình còn chưa biên soạn ra cả bộ chương trình đầy đủ, lấy đâu ra đưa cho bọn chúng. Bọn bắt cóc liền đem Hứa Linh mang đi nhốt ở phòng sát vách, lấy cô ấy uy hiếp Đỗ Thăng, nói, không muốn nhìn thấy Hứa Linh chịu khổ hoặc mất mạng, thì ngoan ngoãn viết ra, viết ngay tại chỗ này, viết lập tức, viết xong sẽ thả người.



Đỗ Thăng lúc mới bắt đầu thì vừa từ từ viết vì muốn trì hoãn thời gian, vừa nghĩ tới phải dùng cách nào để có thể trốn thoát khỏi đám lưu manh kia. Trong lòng Đỗ Thăng rất sợ, không phải sợ đám người kia sẽ xử lý mình ra sao; đối tượng khiến anh ấy sợ không phải người, mà là tính người. Anh ấy tự gây mê lý chính mình, tự nói với bản thân, mọi chuyện sẽ không đúng như mình suy nghĩ đâu.



Sau đó bọn bắt cóc phát hiện Đỗ Thăng đang cố ý trì hoãn thời gian, liền đi đến phòng Hứa Linh bị nhốt. Từ phòng bên lập tức truyền tới tiếng kêu thảm thiết của Hứa Linh, Đỗ Thăng nghe được tiếng đám người kia đánh cô ấy. Đỗ Thăng nghĩ tới Hứa Linh là một cô gái dịu dàng, thể chất yếu đuối như vậy, bình thường mình và Âu Tề đối với cô ấy che chở cũng không kịp, mà bây giờ cô ấy lại bị chính mình liên lụy mà bị những tên lỗ mãng như bọn cầm thú không ngừng hành hung, nghĩ tới đây, phần lý trí của Đỗ Thăng dùng cho sự trì hoãn chống cự hoàn toàn bị trừ khử, anh ấy bắt đầu ra sức lập trình, liều mạng lập trình, chỉ cần anh ấy thoáng dừng lại, sẽ có tiếng kêu thảm thiết của Hứa Linh từ sát vách truyền đến.




Về chuyện này, cảnh sát chấp nhận thỉnh cầu của Đỗ Thăng, đem nó ép tới gió thổi cũng không lọt. Cho nên, trên thế giới này căn bản không có mấy người biết, Đỗ Thăng, anh ấy từng ở trong thế giới ồn ào đông đúc này, trải qua mười ba ngày, mười ba ngày thống khổ như địa ngục!



Sau này, Đỗ Thăng thay đổi, không hề nho nhã lịch sự nữa, mà trở nên phong lưu cợt nhả.



Sau này, Đỗ Thăng mệt mỏi, anh ấy không muốn sống tiếp ở Nước Mỹ nữa, anh ấy muốn rời khỏi nơi đã mang đến cho mình vết thương vĩnh cửu, sau đó bắt đầu cuộc đời mới.



Vì vậy, Đỗ Thăng, trở về nước.



Vì vậy, Đỗ Thăng, gặp được Nhậm Phẩm, một cô gái ngây ngốc nhưng lại làm cho anh động lòng, chính là, tôi.



Chúng tôi yêu nhau, lại yêu ở thời điểm không thỏa đáng nhất.



Đỗ Thăng đối với Hứa Linh vẫn ôm một loại áy náy không cách nào nói rõ, vì vậy khi anh ấy nghe nói Âu Tề không đối xử tử tế với Hứa Linh thì anh có cảm giác rất căm tức, rất lo âu, anh ấy khiển trách Âu Tề, cũng đe doạ nói muốn dẫn Hứa Linh đi.



Anh ấy chỉ muốn dọa Âu Tề một chút, anh nghĩ thông qua phương thức như thế để thúc đẩy Âu Tề đối với Hứa Linh khá hơn một chút.



Chỉ là khi thật sự tới Mỹ, anh ấy phát hiện, sự tình trái ngược hoàn toàn với điều mà anh ấy luôn nghĩ đó là sự thật, hoàn toàn khác xa!



Hứa Linh, bị điên rồi!