Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!
Chương 52 : Hạnh phúc & tính phúc
Ngày đăng: 17:12 30/04/20
Đỗ Thăng xuất viện, tôi theo anh trở về căn hộ của anh ấy. Buổi tối, tôi nằm ở trong ngực Đỗ Thăng hỏi: "Họ Đỗ kia, anh nói xem, rốt cuộc hạnh phúc là cái gì?"
Đỗ Thăng nhíu khuôn mặt trả lời tôi: "Tại sao lại gọi người đàn ông của mình giống như gọi kẻ thù vậy, cô nhóc hư. Hạnh phúc là khi tôi nghĩ đến em thì em ở bên cạnh tôi, là khi tôi yêu em thì em cũng yêu tôi, chờ đến khi chúng ta già rồi, răng cũng rụng hết, chúng ta vẫn có thể không ngại ngùng mà nhiệt liệt ôm ấp."
Tôi gân mũi nói: " Anh thật háo sắc, Đỗ háo sắc! Ba câu không thể rời bỏ xác thịt, năm câu liền đến Vu Sơn, không dùng đến bảy câu đã trực đảo khoái lạc đại bản doanh, đến câu thứ chín thì bắt đầu nghiên cứu tuyến chạy, câu thứ mười một thì đã vài lần gió bão rồi. Chỉ là, chờ chúng ta già, cũng không có răng rồi, khi đó dù hôn mãnh liệt thế nào cũng sẽ không thể cắn rách môi. Anh xem anh xem, đều là anh, mới vừa rồi anh dùng sức như vậy, bên trong thì trầy da bên ngoài thì sưng, không có nơi nào được bình an!"
Đỗ Thăng níu lấy lỗ mũi của tôi nói: " Anh như vậy không sẽ không bào chữa sao? Một lần nói hai câu? Phẩm phẩm, ngộ độc rượu chính là dạ dày của anh, lão Nhị của anh không ảnh hưởng chút nào, em xem nó ngẩng đầu ưỡn ngực như con rồng, sinh động giống như con hổ vậy, đáng yêu biết bao!"
Đỗ Thăng vừa mập mờ ở bên lỗ tai tôi phả ra hơi nóng vừa nắm lấy bàn tay nhỏ bé của tôi hướng về phía "lão Nhị" mà sờ, đầu ngón tay của tôi vừa chạm vào vật cứng rắn như sắt nóng bỏng như lửa của Đỗ Thăng, mặt của tôi lập tức đỏ lên.
Đỗ Thăng sử dụng đầu lưỡi của mình khiêu khích trêu đùa vành tai của tôi, thanh âm không tiếng động như thôi miên, nhẹ nhàng nói với tôi: "Nha đầu, tôi nhớ em bao nhiêu, thì Đỗ nhị của tôi nhớ em bấy nhiêu! Còn em, giữa tôi và Đỗ Nhị, em muốn ai?"
Đỗ Thăng vừa nói vừa dùng tay của mình kéo tay của tôi chạm vào lão Nhị của anh. Tôi vùi đầu vào trong ngực của Đỗ Thăng buồn buồn nói với anh ấy: "Phi! Ai tôi cũng không thèm! Đại sắc lang!"
Đỗ Thăng ở bên tai tôi trầm thấp cười nhẹ, thanh âm vừa hấp dẫn vừa mê người, để tôi cùng Đỗ Nhị giao lưu hữu nghị, năm ngón tay không kìm hãm được dùng sức nắm chặt, Đỗ Thăng bản thân tôn quí, Đỗ sắc sắc đồng chí lập tức rên lên một tiếng nhìn tôi thốt lên một câu"Tiểu yêu tinh" sau đó không thể chờ đợi thêm liền đè lên người của tôi, thuần thục cởi y phục trên người mình ra, chiếc áo nhỏ của Đỗ Nhị cũng liền bị kéo bay, sau đó nhiệt tình như lửa nhào tới cởi y phục trên người tôi.
Tôi vừa tránh né vừa hét lên, Đỗ Thăng nhìn tôi đắm đuối, cười gian mà nói: "Tiểu bảo bối, cứ gọi đi, gọi khan cổ họng cũng không có ai đến cứu em đâu! Em càng gọi hưng phấn! Em càng tránh né, Đỗ Nhị càng lớn lên, càng vạm vỡ! Đến đây đi bảo bối, mau lớn tiếng kêu đi!"
Do mới bắt đầu nên Đỗ Thăng còn chậm chạp từ từ trở nên kích thích cuồng nhiệt, rõ ràng cho thấy cỗ xe không ngừng gia tốc đang rong đuổi trong cơ thể của tôi. Đôi tay bị tay anh ấy kiềm chế không biết từ lúc nào đã được tự do, vào thời điểm hai tay của tôi được tự do đã chủ động ôm lấy gáy của anh ấy.
Hai tay của Đỗ Thăng dùng sức đem cặp chân của tôi chia ra, nâng chân của tôi gác bên hông của anh ấy, sau đó hai bàn tay to vững vàng nâng cái mông của tôi lên, vững vàng nâng thân thể của tôi lên cách mặt đất. Đỗ Nhị của anh ấy mạnh như rồng như hổ ở trong thân thể tôi chạy qua chạy lại như bay, không biết mệt mỏi.
Lúc này hai tay của tôi đang gắt gao vòng qua cổ của Đỗ Thăng, mà môi của tôi cùng môi Đỗ Thăng cũng đang liên kết chặt chẽ, dùng sức hôn và kích thích lẫn nhau. Thân thể trắng như hoa của hai chúng tôi dán vào nhau thật chặt, thậm chí không có lấy một khe hở.
Khi Đỗ Nhị run rẩy đổ mồ hôi nóng bỏng ở trong cơ thể của tôi, thì trong đầu của tôi đã không còn bất kỳ nhận thức nào, bên trong toàn bộ đều trống rỗng không giới hạn.
Đỗ Nhị rất vất vả khi rời khỏi tôi, mấy đầu ngón tay của tôi đã gần như bại liệt không còn hơi sức.
Đỗ Thăng bế tôi để trên giường, và nhẹ nhàng hôn lên trán của tôi nói: "Phẩm Phẩm, đừng uống thuốc được không, chúng ta hãy đem Em bé trở lại!"
Hai mắt của tôi liền ẩm ướt, hung hăng dán vào trong ngực Đỗ Thăng mà nói: "Em muốn bào thai sinh ba! Về sau em sẽ cùng con chơi mạt chược, anh ở bên cạnh phụ trách phục vụ!"
Đỗ Thăng vô cùng cưng chiều dán vào lỗ tai tôi mà nói: "Được! Em muốn bao nhiêu thì liền sinh bấy nhiêu đi! Ngoài chơi mạt chược ra, về sau em cho tụi nhỏ để móng tay dài, nếu anh lại chọc giận em làm cho em khổ sở, em có thể mang theo tụi nhỏ để khuất phục anh, đem anh khuất phục thành con ngựa vằn thì anh mới vui vẻ!"
Tôi vừa khóc vừa cười vỗ lồng ngực của Đỗ Thăng, trong lòng thầm nghĩ ngợi: giờ phút này, cảm giác này, chính là hạnh phúc......