Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!

Chương 59 : Không nỡ

Ngày đăng: 17:13 30/04/20


Convert:ngocquynh520



Dịch lại  : Heidi



( Đồng thời lúc gia đình tôi không liên lạc được với tôi nhất định sẽ liên lạc với Tô, kết quả biết được rằng, Tô cũng không liên lạc được với tôi, nếu thật như vậy, bọn họ nhất định sẽ lo lắng không biết tôi có suy nghĩ không thông rồi làm ra chuyện dại dột hay không!



Trong đầu tôi bị những thứ ngổn ngang này quấy lên giống như miếng đậu hủ thúi bị giẫm vỡ nát bét ra, làm cho người ta nhìn vào vừa rối rắm vừa ghê tởm.)



Tôi ra sức kiềm chế cảm giác buồn nôn đang trào lên, dùng sức lật hành lý của mình ra, cố gắng hết sức lục tung trong đám hành lý đó xem có sim điện thoại của tôi hay không.



Chưa đợi đến lúc tôi lục lọi được thẻ sim điện thoại, thì bên ngoài cửa liền truyền đến một hồi gõ cửa dồn dập!



Đỗ Thăng!



Tôi không kịp nghĩ, lao thật nhanh đến cửa, thậm chí lỗ mãng đến nỗi quên hỏi là ai, trực tiếp mở cửa.



Kết quả, không phải Đỗ Thăng!



Kết quả, là vô số đèn flash tắt bật!



Kết quả, là từng lớp từng lớp ‘chó săn’ của đám phóng viên vây đến!



Kết quả, là từng cái miệng hết há lại mở, hướng tới tôi hỏi vô số vấn đề sắc bén đồng thời cũng rất cay nghiệt!



Tôi đơ người! Tôi chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình cũng có thể trở thành tiêu điểm ở dưới mấy chục thậm chí hàng trăm ánh đèn flash như vậy! Hơn nữa, còn là tiêu điểm mà mọi người đả kích, hứng chịu sự thóa mạ, bị mọi người khinh bỉ coi thường!



Trong lòng tôi uất ức vô cùng! Những người này vây kín xung quanh tôi, giọng nói sắc bén như đâm sâu vào tận màng nhĩ, hỏi những vấn đề vô tình hung ác ghim vào ngực, mà giọng nói châm biếm cũng không ngừng ăn mòn lấy tôn nghiêm của tôi!



Nhìn thấy từng cái miệng máu me đó cứ há ra đóng lại, tôi cảm thấy mình như bị một cái hang không đáy đầy ắp những kẻ ăn thịt người hung ác nhai nuốt!




Tôi bó tay. Toàn bộ sự phân tích này trọng điểm nằm ở câu chót.



Tôi suy nghĩ một chút, sau đó thử hỏi Đỗ Thăng: "Đỗ đại ca, lúc anh gọi điện thoại cho nhân viên phục vụ dặn dò bọn họ đừng để cho em xem tin tức tivi, báo chí, lên mạng, có người nào ở bên cạnh hay không? Hứa Linh có ở đấy không?"



Đỗ Thăng nhìn tôi, thái độ từ "Không thể nào" đến"Sẽ không như vậy chứ" đến"Có lẽ nào" đến"Chắc là", một chặng đường hết sức kinh hãi! Sau đó dùng một loại giọng điệu không thể nào tin nổi nói với tôi: "Chẳng lẽ, Hứa Linh không bị điên!"



Vẻ mặt tôi nặng nề gật đầu một cái, nói với Đỗ Thăng: "Chồng à, anh hãy nghe em nói, vừa rồi lúc gọi điện thoại cho anh, em gọi tên anh, sau đó, Hứa Linh ở trong điện thoại nói với em: Nhậm Phẩm, Đỗ Thăng anh ta lại không cần cô nữa rồi! Cô đừng có hy vọng hão huyền nữa, chúng tôi sẽ kết hôn! Cô ấy nói ‘ lại ’, vậy thì trước đây chúng ta chia tay, căn bản là do cô ta dùng mánh khóe lập kế hoạch từ trước!"



Đỗ Thăng trầm tư, sau đó mở miệng nói: "Phẩm Phẩm! Em mau về Mỹ đi! Anh sẽ làm sáng tỏ chuyện này! Ở đây, anh sợ em sẽ bị những tổn thương không đáng có!"



Tôi lắc đầu thà chết cũng không đồng ý. Tôi không muốn để Đỗ Thăng đối mặt với nguy cơ trùng điệp ẩn dưới lớp sương mù một mình.



Đỗ Thăng bất đắc dĩ nói: "Em không phải là học sinh sao? Không định lấy học vị hả? Không có ý định tốt nghiệp hả? Không sợ người ta cười lớn già đầu rồi, đến tuổi làm mẹ của mấy đứa nhóc rồi mà vẫn chưa tốt nghiệp?"



Tôi không vui nói: "Anh còn biết em vẫn còn là học sinh à, vậy sao anh mới gặp người ta có mấy lần mà đã đem con nhà người ta ăn sạch! Anh có biết hành vi của anh gọi là gì không! Gọi là sắc lang **! Cũng may lồng ngực em rộng lớn, không kiện anh, nếu không anh nhất định phải ngồi chồm hỗm sau song sắt ăn bánh bột ngô hết mười năm đó, cuộc đời này của anh coi như xong!"



Đỗ Thăng vừa giơ móng vuốt của sói dò vào trong quần áo của tôi vừa nghiêm túc nói: "Lồng ngực rộng lớn? Anh kiểm tra một chút, xem có bao nhiêu ‘lớn’!"



Tôi bất đắc dĩ kéo móng vuốt của anh ra vỗ vỗ nói: "Đừng làm rộn, bây giờ là lúc nào rồi. Em không đi Mỹ, cùng lắm thì làm giấy tạm nghỉ học, nếu anh để cho em đi, em sẽ đi ôm ‘ nhị gia’, vốn có sẵn trước mắt là Lý Thích Phong!"



Đỗ Thăng thở dài nói với tôi: "Vợ à, bây giờ là tình huống nào rồi mà em vẫn chưa hiểu rõ ư, em ở lại đây, anh lo lắng em sẽ bị tổn thương! Anh không nỡ!"



Tôi bị từ "Không nỡ" của Đỗ Thăng làm cảm động đến rối tinh rối mù! Giọng tôi mềm nhũn nói với Đỗ Thăng: "Vậy, em cũng không nỡ bỏ lại anh ở đây mà đi Mỹ rồi không thể gặp anh!"



Kết quả, sau vài câu kích động “Không nỡ” kia, ‘loại nam’ cùng ‘loại nữ’ này, rất rất không biết nhìn hoàn cảnh đang là lúc nào rồi, mà còn lăn lộn mãnh liệt trên chiếc giường lớn kia



_________________