Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!
Chương 60 : Cuộc chiến của cánh mày râu
Ngày đăng: 17:13 30/04/20
Convert: ngocquynh520
Dịch laị: Heidi
Lúc tôi đang tắm, Đỗ Thăng đột nhiên xông vào phòng tắm, tôi bị anh ấy làm sợ hết hồn, thét chói tai giơ vòi tắm hoa sen vẫn đang chảy về phía anh ấy. Đỗ Thăng tóm lấy tôi kéo vào trong ngực, không nói hai lời liền há miệng đem cái miệng đang la hét của tôi gắt gao bịt chặt. Nụ hôn vừa chấm dứt, tôi thở hổn hển giáo dục Đỗ Thăng: "Đỗ sắc sắc, em cảm thấy dù cho có đói khát đến thế nào đi chăng nữa cũng không nên giết người bằng cách này, phải cho người ta thời gian hít thở không khí chứ, anh không thể mới vừa làm xong ở trên giường, xoay người đổi chỗ khác đã muốn tiếp tục. Chúng ta còn rất nhiều chuyện phải làm đó, không thể lãng phí thời gian ở việc ‘làm’ này!"
Móng vuốt của Đỗ Thăng ở trên người tôi vân vê bóp nắn: "Vợ à, em tắm không khóa cửa, đây chính là một loại quyến rũ không lời. Em – nhỏ yêu tinh họa thủy này một giây trước còn quyến rũ người đàn ông thanh khiết trở nên lửa dục thiêu đốt khắp người, giây kế tiếp lại nói với người ta rằng em không ăn mặn, em nói không nên cư xử như vậy, nhưng cũng chính là em cư xử như thế!"
Đỗ Thăng vừa nói vừa dịch chuyển cái móng vuốt to tướng kia vào giữa hai chân tôi. Tôi vừa cười vừa uốn éo vỗ vào bàn tay anh ấy để né tránh, Đỗ Thăng lại không thuận theo không buông tha tiếp tục tiến hành.
Vào lúc chúng tôi đang chơi đùa kiểu không giống người lớn chút nào, tôi và Đỗ Thăng nghe thấy bên ngoài có người đang bấm chuông.
Tôi có chút chút xíu khẩn trương hỏi Đỗ Thăng: "Sẽ là ai? Có khi nào là đám chó săn muốn ăn đập kia không?"
Đỗ Thăng hôn tôi một cái nói: "Đừng lo lắng, anh đi ra ngoài xem thử, em đợi ở đây đi."
Đỗ Thăng cầm khăn lông lau qua loa, sau đó mặc áo ngủ đi ra ngoài. Tôi cũng tắt vòi tắm rồi dùng khăn lông lau khô thân thể.
Tiếng chuông cửa một mực kéo dài, cho đến khi Đỗ Thăng cửa mở ra thì thanh âm ‘bing bong bing bong’ mới đột nhiên ngừng lại.
Tôi vừa cầm áo ngủ mặc vào liền nghe Đỗ Thăng hỏi: "Anh tìm ai?"
Trận hôn sâu qua đi, Đỗ Thăng ngẩng đầu lên tựa như chợt nghĩ đến cái gì đó hỏi tôi: "Phẩm Phẩm, cha ghẻ em kêu em về nhà, còn dặn dẫn theo anh, muốn làm gì? Anh có phải coi như đi gặp phụ huynh không? Ba em thích uống rượu không? Uống loại bao nhiêu độ? Rượu vang đỏ sản xuất năm nào? Ba em có hút thuốc lá không? Hút loại nào? Ba em thân thể có khỏe hay không? Cần phải mua ít thuốc bổ không? Còn mẹ em nữa, bình thường có yêu thích dùng mỹ phẩm không? Dáng dấp của anh như vậy khẳng định mẹ em sẽ nhìn trúng anh thôi, nhưng tên anh trai xui xẻo kia—— không được, về sau anh nhất định phải cùng anh ta đánh một trận mới được, nếu không đánh cả đời anh phải uất ức mà chết, còn là chết không nhắm mắt nữa! Tàn phế cũng phải đánh! —— a, cái tên anh trai xúi quẩy của em, coi anh như kẻ địch không bằng, sẽ không nói xấu anh ở trước mặt cha ghẻ em chứ? Cha ghẻ em có nghe lời anh ta không? Nếu cha ghẻ em nghe lời của anh ta, lại biết được trước kia anh từng làm em tổn thương, bây giờ lại lôi em vào một cục diện rối rắm không giải thích được, có phải sẽ phản đối chúng ta quen nhau không? Phẩm Phẩm, nếu không thì chúng ta lén đi đăng ký trước đi, sau đó anh sẽ cùng em về nhà, như vậy trước tiên đem gạo nấu thành cơm, anh có thể yên tâm rồi!"
Tôi bị một chuỗi lời nói lộn xộn của Đỗ Thăng lượn lờ xung quanh đến nhức hết cả đầu. Tôi xoa trán trả lời anh ấy: "Sếp Đỗ, không phải là tôi nói ngài đâu, ngài thật là càng ngày càng không trầm tĩnh rồi, phải bình tĩnh! Còn nữa, tôi phải nhắc nhở ngài một chút, ngay từ một năm trước ngài cũng đã đem tôi đây, một thiếu nữ con nhà đàng hoàng gạo nấu thành cơm rồi. Đừng có làm ra vẻ trong sáng ngây thơ chưa từng chạm qua con gái nhà lành nữa."
Đỗ Thăng dùng ngón tay hơi dùng sức nắm lấy gương mặt tôi hận hận nói: "Vợ à, sao khi anh mở miệng ra là em không có lời nào không đáp lại thế, nhưng khi em nhìn thấy anh trai em, thì y như chuột nhìn thấy mèo vậy! Em nói xem, em ở trước mặt anh liếc mắt đưa tình với anh ta, làm sao anh có thể vững vàng trầm tĩnh đây!"
Tôi có chút uất ức nói: "Em chột dạ không phải là bởi vì em đã đồng ý với anh ấy không đến gần anh sao, kết quả không khống chế được con tim còn đi theo sát anh luôn, ngày ngày còn để anh bắt cóc đi lăn lộn trên giường không nói, hình dáng sau khi tắm xong cũng bị anh ấy bắt sống tại trận. Em biết rõ anh trai em rất yêu em, lại lợi dụng anh ấy để chọc giận anh, em cảm thấy mình đã gây tổn thương đến anh ấy, trong lòng thấy có lỗi với anh ấy."
Đỗ Thăng nâng gương mặt tôi lên nói: "Đồ ngốc, lần này bỏ đi, về sau nếu lại dùng phương pháp cùng đàn ông khác có sự tiếp xúc thân thể để chọc tức anh, anh sẽ kéo em cùng tự tử vì tình luôn!"
Tôi có chút sợ sệt nói: "Không...... Không đến nỗi vậy chứ, căng nhất là anh bỏ em đi, nhiu đó cũng quá hung ác rồi!"
Đỗ Thăng nói: "Không có cửa đâu! Bảo anh bỏ em, chờ trên trời đột nhiên rơi bánh xuống rồi hãy nói!"
Tôi nói: "Đỗ ca ca, bây giờ trên trời không rơi bánh xuống đâu, rơi xuống người làm công thôi!"
P/s: Sợ ngôn ngữ của hai người này luôn, nói chuyện gì mà tư duy logic lạ lùng…^^. Người TQ hay nói ‘ trên trời bỗng nhiên rơi xuống bánh’ là ám chỉ không bao giờ có việc hoang tưởng đó đâu, đừng có mà mơ mộng hão huyền ^^. Đỗ thăng nói vậy mà bạn Phẩm Phẩm nhà ta còn đối lại được là “ rớt xuống người làm công thôi”, ý nói muốn ăn bánh đâu khó gì chỉ cần có người làm ra bánh là được….haizz.
_________________