Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!

Chương 68 : Cẩu huyết đỉnh

Ngày đăng: 17:13 30/04/20


Giờ phút này vòng chân không có ở trên chân của tôi. Nhưng nó cũng không rời khỏi người tôi, mặc dù tôi đeo nó ở trên chân, cũng sẽ đem vật đó đặt ở trong túi.



Tôi cũng có nói qua với Tô về cái vòng chân này, cũng đã nói câu nói kia của Đỗ Thăng.



Tôi nghĩ, có lẽ Tô đã sớm biết phần mềm được để ở đâu rồi.



Nhưng cô ấy không lấy nó đi!



Giờ phút này, Tô đang chăm chú nhìn Đồng Duệ đồng thời hỏi hắn: "Đồng Duệ, năm đó giáo sư của Đỗ Thăng là vô tội, có đúng không?"



Hai hàng lông mày của Đồng Duệ lập tức nhíu lại, cảnh giác hỏi Tô: "Tô, cô hỏi cái này để làm gì? Nhiệm vụ của cô là làm theo những gì chúng tôi nói, đi lấy phần mềm trên tay của Nhậm Phẩm và Đỗ Thăng. Còn nói dài dòng, hay cô sợ không đành lòng xuống tay? Được rồi, tôi sẽ thay cô xuống tay!"



Thời điểm nghe hắn nói, tôi đang muốn xem bọn hắn dùng đến thủ đoạn gì để lấy phần mềm ra, sau khi nói xong chợt tôi thấy Đồng Duệ giơ tay lên từ trong áo khoác lôi ra cái gì đó, sau đó hắn đem nó hướng về phía chân Tô Đích bắn một cái!



Là súng! Hắn mang theo súng giảm thanh! Đồng Duệ nổ súng với Tô!



Tô rên lên một tiếng rồi ngồi ngay đó!



Thì ra thủ đoạn của Đồng Duệ không phải hành hạ tôi và Đỗ Thăng, mà là hành hạ Tô!



Đây là một con người tán tận lương tâm! Lương tâm của hắn cầm đi cho chó ăn cũng không đủ tư cách!



Tôi nhìn Tô, trong đôi mắt tràn ngập lệ.



Tô cũng nhìn tôi, sau đó kiên cường lắc đầu một cái, tựa như muốn nói cho tôi biết chớ nên đau lòng.



Tô lại đem đầu chuyển sang phía Đồng Duệ, sau đó lần nữa mở miệng hỏi hắn: "Năm đó, là người của tổ chức hãm hại giáo sư đó, có đúng không?"
Bây giờ tôi mới phát hiện, lần này cha dượng của tôi là mặc quân phục xuất hiện trước mặt của tôi.



Sau đó mặt của Đỗ Thăng oán trách nói với tôi: "Phẩm Phẩm, em thật lợi hại, cần phải dấu diếm anh kỹ đến thế sao! Cũng không nói cho anh biết ba của em là nhân vật cấp cao, là thủ trưởng bộ đội! Em là con gái của một nhà thế lực như vậy, làm sao lại có thể đem mình làm ra dạng cừu non lạc đường tìm không ra đường về trông đáng thương như vậy chứ!"



Tôi cảm thấy mình cũng rất là vô tội. Tôi không nói ra là vì trước kia tôi muốn chủ động giấu giếm thân phận của mình. Nhưng kỳ thật phần lớn là bởi mẹ tôi không để cho tôi nói với người ngoài cha dượng tôi làm cái gì, muốn tôi phải tiến hành giữ bí mật đối với thân phận và công việc của ông.



Cha dượng của tôi vỗ vỗ tay của tôi ý nói tôi đừng buồn, sau đó ông quay đầu, nghiêm túc nhìn Đỗ Thăng nói: "Vừa rồi Phẩm Phẩm còn hôn mê, khi đó tôi cũng không có tâm tư gì để hỏi cậu. Nghe nói trước đây, cậu đối với con gái của tôi rất tệ. Tôi muốn nghe cậu giải thích về chuyện này."



Cha dượng của tôi tuyệt đối không phải là người bình thường. Giống như ngựa chiến xuất quân, khí thế bức người. Cha dượng tôi vừa hỏi xong, sắc mặt của Đỗ Thăng liền bắt đầu biến hóa. Trầm, rất trầm, càng ngày càng trầm xuống.



Tôi nhìn dáng vẻ rối rắm của Đỗ Thăng, có chút không đành lòng, thay anh ấy mở miệng cùng cha dượng cầu cạnh: "Cha, đó là do hiểu lầm, thật ra thì....."



Tôi còn chưa nói hết, Đỗ Thăng đã cắt đứt lời tôi.



Đỗ Thăng nắm lấy tay của tôi thật chặt, tay của tôi nằm gọn trong lòng bàn tay của anh ấy, sau đó anh ấy nghiêm túc nói với cha dượng của tôi: "Chú Hạ, giải thích chỉ đều là cái cớ, hơn nữa lúc trước là cháu sai, làm cho Phẩm Phẩm đau lòng. Nhưng nay cháu xin bảo đảm về sau loại chuyện này sẽ không xảy ra nữa! Cháu thỉnh cầu chú cùng dì yên tâm mà đem Phẩm Phẩm giao cho cháu, cháu nhất định sẽ thương yêu cô ấy, nuông chiều cô ấy! Chú nhất định phải tin tưởng cháu! Lần trước cháu cùng Phẩm Phẩm có gặp qua anh trai cô ấy, anh ấy nói với cháu rằng ngài muốn gặp mặt cháu. Cháu vốn đã lên kế hoạch xong, định qua thêm vài ngày nữa sẽ trở về thăm chú và dì, không nghĩ tới lại có sự thay đổi lớn như vậy xảy ra, ngược lại thành ra chú đến gặp cháu trước!".



Cha dượng tôi nghe Đỗ Thăng nói, rốt cuộc cũng hài lòng, gương mặt đông lạnh liền cười cười phá vỡ không khí nghiêm túc: "Sự việc xảy ra như vậy cũng hoàn toàn không coi là không có chỗ tốt, tối thiểu sự kiện này để cho tôi biết được cậu đối với con gái của tôi đến cùng là có bao nhiêu thật lòng!"



Tôi có chút nghi hoặc nhìn cha dượng của tôi. Cha dượng xoay qua nhìn tôi lập tức thay đổi vẻ mặt cưng chiều, nở nụ cười hòa ái dễ gần thủ thỉ thù thì mà nói với tôi: "Bé con ngốc, thời điểm con té xỉu, chỉ nhìn thấy anh con thôi, con cũng không nhìn thấy ba. Lúc đó ba cũng ở đấy. Sau khi thấy con té xỉu, thằng nhỏ ngốc Đỗ Thăng này cũng điên khùng thành cái dạng gì luôn đó, sắp ba mươi tuổi đầu rồi mà gào khóc, nghe thấy thật là thảm không chịu nổi!"



Trong lòng tôi nhộn nhạo, cảm thấy tràn đầy ấm áp cùng cảm động.



Tôi quay đầu nhìn về phía Đỗ Thăng. Từ trong ánh mắt của anh ấy tôi đã thấy được, trong đó là một mảng nồng đậm yêu thương không giới hạn!



_________________