Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!

Chương 69 : Kết thúc!

Ngày đăng: 17:13 30/04/20


Nói đến thời gian trước Hạ Tu bảo tôi dẫn Đỗ Thăng mau về nhà một chuyến, cha dượng tôi nói, không hoàn toàn là vì chuyện riêng.



Tôi băn khoăn hỏi cha: "Không phải có liên quan tới chương trình tìm kiếm chứ?"



Cha tôi cười mà không nói, từ trong ngực rút ra một tấm hình đưa cho tôi và Đỗ Thăng nhìn.



Đồng chí Hạ vừa cầm hình đưa cho tôi vừa nói với chúng tôi: "Tấm hình này chụp thật đẹp, hai đứa đều tựa như từ ngoài đời bước vào trong hình, cha cầm nó đưa cho mẹ con xem, mẹ con cười không khép miệng. Bà ấy rất coi trọng người con rể đẹp trai này!" 



Tôi cùng Đỗ Thăng nhận lấy tấm hình nhìn, rồi cùng ngây người.



Đây là tôi và Đỗ Thăng lúc ở Mỹ, Lý Thích Phong chụp cho chúng tôi bức ảnh này! Nhưng tại sao nó lại ở trong tay cha dượng tôi?



Tôi treo dấu chấm hỏi đầy đầu, ngẩng đầu lên nhìn về phía đồng chí Hạ. Tôi hỏi ông: "Cha, rốt cuộc Lý Thích Phong là ai?"



Cha dượng tôi còn chưa lên tiếng, Hạ Tu đã đẩy cửa tiến vào. Nhìn thấy tôi đã tỉnh lại, khuôn mặt vui mừng. Nhìn về phía bên cạnh tôi thấy Đỗ Thăng thì khuôn mặt phức tạp. Kết hợp hai ánh mắt lại nhìn chúng tôi, cuối cùng vẻ mặt biến hóa khôn lường thành nhàn nhạt cô đơn cùng đau thương.



Tôi chột dạ cúi đầu, luôn có cảm giác mình có tội với Hạ Tu. Đỗ Thăng mất hứng dùng sức nhéo tay tôi, tôi hiểu rõ anh ấy lại ghen rồi.



Tôi tựa hồ nghe thấy cha dượng than một tiếng nhẹ vô cùng. Tôi nghe thấy mấy âm thanh thở dài không thể không nghe thấy này, trong lòng nghĩ, hoặc là, đồng chí Hạ căn bản đã sớm biết mối quan hệ giữa ba người chúng tôi mập mờ dây dưa không chừng.



Lão Hạ sau khi thở dài, hướng tới con trai mình mở miệng nói: "Con trai, đem đầu đuôi câu chuyện kể cho hai đứa nghe đi, dầu gì hai người bọn họ cũng là hai người người mấu chốt nhất trong cuộc, chuyện cơ mật này cũng không cần cơ mật trên hai đứa nó."



Tôi nghe lời này, lại ngẩng đầu lên lần nữa, cả đầu treo đầy dấu chấm hỏi, so với hồi nãy còn dày đặc hơn.



Tôi cơ hồ cảm giác được tinh thần mình sắp loạn lên rồi. Mỗi khi tôi cảm thấy chuyện này đã coi như kết thúc, ok rồi, thời điểm the end, chung quy lại sẽ có người nhảy ra nói với tôi: Không đúng! Chuyện này chưa xong! Có chuyện nghiêm trọng hơn so với đây nhiều mà cô còn chưa biết!



Tôi đã bị cái phần mềm tìm kiếm này làm rối tung rối mù lên, đến không còn sức lực nữa rồi. Tôi yếu ớt hỏi Hạ Tu: "Anh, đến cùng là có chuyện gì xảy ra vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc còn có chuyện gì xảy ra mà chúng em còn chưa biết? Rốt cuộc còn có hay không có cái gì mới sẽ tiếp tục xảy ra? Anh nói luôn cho em biết đi, để cho em hứng đủ một lần đi! Thời gian này em bị đám người đó vây xung quanh vì cái phần mềm rách nát kia đến nỗi sắp nổi điên lên rồi đây!"



Hạ Tu hướng tới tôi làm một động tác tay ‘ yên tâm đi đừng nóng’, sau đó, đem tất cả mọi chuyện chậm rãi nói ra.



......



Thì ra Hạ Tu không phải học tài chính. Ngành anh học, là tình báo. Mà bản thân anh, thật ra là giống với cha dượng, là một quân nhân.



Hạ Tu nói, tổng tham mưu ngành tình báo đã sớm đặc biệt chú ý tới phía nam có một tổ chức tình báo chuyên ăn cắp buôn bán cơ mật quốc gia, cũng ném vào đó rất nhiều nhân lực vật lực để điều tra cái tổ chức thần bí đồng thời đã gây ra nhiều tội ác này. Cha dượng chính là một trong những người phụ trách chủ yếu trong chiến dịch này. Mà Hạ Tu, là một trong những nhân viên tình báo chủ yếu mà tổng tham mưu phái đi điều tra chuyện này. Nhân viên tình báo khác, chính là Lý Thích Phong. Chỉ là Lý Thích Phong và Hạ Tu, hai người bọn họ chịu sự quản lý của hai cấp trên khác nhau, vì vậy hai người bọn họ căn bản không biết thân phận thật sự của đối phương.



Hạ Tu nói ban đầu anh vào ngân hàng làm việc, là để cho tiện tuần tra giám thị tài khoản trong ngân hàng của những người bên cạnh Đỗ Thăng. Sau khi anh lặp lại nhiều lần giám thị tra xét, anh cảm thấy tài khoản của Quan Dĩ Hào rất có vấn đề, mỗi tháng hắn luôn giao dịch ra vào một lượng tiền lớn. Hạ Tu cảm thấy Quan Dĩ Hào tương đối khả nghi, vì vậy mượn lí do chơi bóng làm cơ hội từng chút từng chút đến gần Quan Dĩ Hào, cũng âm thầm tiến hành điều tra hắn.




Tôi nói với Đỗ Thăng, cô ấy yêu tôi như vậy, cô ấy bất tỉnh, tôi sẽ không tổ chức hôn lễ. Đỗ Thăng không nỡ rống tôi, vì vậy anh ấy liền hung ác tóm lấy cổ áo sơ mi của Lý Thích Phong giận dữ mắng mỏ: "Anh có phải là đàn ông không hả! Ngay cả trái tim của người phụ nữ của mình cũng không quản được! Anh mau làm cho vợ của anh tỉnh lại đi! Nếu để tôi biết được vợ anh quyến rũ vợ tôi, tôi liền giết chết người đan ông của cô ta, vô dụng như vậy ở lại trên đời này sống cũng uổng phí!"



Lý Thích Phong lúc này rất không lo lắng trả lời Đỗ Thăng: "Người anh em à, ghen tuông với cả nữ giới, anh cũng coi như sống uổng phí!"



Hai người này, nhất định là oan gia rồi.



Đồng Duệ, cũng chính là Quan Dĩ Hào, cuối cùng bị phán án tử hình. Hắn bị trừng phạt là đúng tội. Nhưng Điền Nga lại rất vô tội. Tôi rất lo lắng Điền Nga không chịu nổi nỗi đau này, nhưng cũng may bên cạnh cô ấy vẫn còn có một người luôn không ghét bỏ ở bên. Người này, chính là tên ái mộ biến thái có hình dạng con cóc điên cuồng theo đuổi Điền Nga năm đó bị chúng tôi cười nhạo.



Tình cảm thứ rất kì lạ, cứ cho là không thể nào ở chung với nhau, quanh đi quẩn lại sau đó lại phát hiện, thì ra là người đó mới chính là bến đỗ cuối cùng.



Tôi và Đỗ Thăng sai người tìm thi thể đứa bé của Hứa Linh và Âu Tề. Sau đó chúng tôi đem một nhà ba người bọn họ chôn cất chung với nhau. Đều là người đáng thương trong cuộc đời này, người đã ra đi, tất cả yêu hận tình thù cũng theo đó hóa thành bụi thành đất, từ đó không còn cái gì phải so đo nữa.



Ý định của tôi là tạm thời không đi Mỹ tiếp tục việc học nữa, mà ở lại trong nước an tâm chờ sanh con. Dù sao người đàn ông của tôi là danh nhân Đỗ Thăng, người có quyền có tiền có tiếng trong xã hội, sau khi anh ấy cùng trường học líu ríu vài câu điểu ngữ, trường học bên kia liền lập tức vừa vui vẻ chúc mừng chúng tôi sắp có quý tử vừa hướng tới chúng tôi cam kết: tuyệt đối sẽ không trễ nãi việc phát phiếu điểm cho tôi.



Tôi chiếm được tiện nghi khoe mẽ cười gian nói vài lời châm chọc: Thế đạo thay đổi, thói đời bạc bẽo, lòng người đổi thay mà. Người ở nhà sanh con cũng cầm được học vị trong tay, điều này khiến cho các sinh viên ngày ngày khắc khổ học tập cũng không có bằng tốt nghiệp làm sao sống đây!



Đỗ Thăng hiện tại không rảnh để nghe tôi nói cái gì. Anh ấy hiện tại đang nghĩ làm sao để lừa tôi tới ‘Vu Sơn’ đây. Tôi mang thai đã qua ba tháng. Trước bởi vì sợ mới mang thai mà đi Vu Sơn sẽ tạo ra chuyện Nhị Bảo đi theo Đại Bảo, Đỗ Thăng vẫn luôn chịu đựng làm hòa thượng, ba tháng không dám chạm qua tôi.



Sau đó lúc chúng tôi tái khám thai, anh ấy không để ý tôi xấu hổ ngượng ngùng, trước mặt tôi mà hỏi thầy thuốc, sau khi có Em bé có thể sinh hoạt vợ chồng không?



Sinh hoạt vợ chồng, cứ nghe anh ta nói cái từ này đi, hàm lượng kỹ thuật rất cao nha!



Bác sĩ nói, sau ba tháng, cẩn thận một chút, dịu dàng một chút, áp dụng tư thế nữ trên nam dưới, là hoàn toàn có thể sinh hoạt vợ chồng.



Tôi nghe bác sĩ nói xong, cả người xấu hổ đến mức mong sao trên mặt đất hé ra một cái kẽ cho tôi chui xuống nấp quách đi cho xong, mang theo cái bụng bầu của mình chui xuống không để ai nhìn thấy mới đỡ xấu hổ a!



Đỗ Thăng từ sau khi nghe bác sĩ nói, liền đem những lời dặn dò của bác sĩ như khuôn vàng thước ngọc vậy, thỉnh thoảng lấy ra quyến rũ tôi một phen.



Công phu này, Đỗ sắc sắc lại lửa dục công tâm rồi. Anh ấy đối với tôi một bên ra tay sờ mò hôn hít, một bên quyến rũ tôi đồng ý làm ra chuyện tặng tịu hợp pháp kia với anh.



Tôi chỉ nói một câu, đồng chí Đỗ sắc sắc liền xụi lơ, liền chết lặng, liền nằm xuống, một chút dục niệm cũng không có nữa.



Tôi nói:



Đừng như vậy, người ta còn là học sinh đấy!