Đừng Nói Lời Tạm Biệt
Chương 1 :
Ngày đăng: 12:06 18/04/20
Trong truyện cổ tích, hoàng tử cuối cùng cũng tìm được cô bé lọ lem, hai
người có một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc.
Nhưng là, tác giả vĩ đại không nói cho cô, bọn họ sau khi kết hôn có cãi nhau
hay không? Hoàng tử có phải thực sự cả đời chỉ yêu cô bé lọ lem, không có người
khác hay không? Cô bé lọ lem có thể thích ứng cuộc sống hoàng cung hay
không……
Cho tới bây giờ, không có một truyện cổ tích nào nói về cuộc sống của hoàng
tử và cô bé lọ lem sau khi kết hôn.
Cô muốn biết, thực sự rất muốn rất muốn!
Ánh mặt trời giữa trưa ấm áp quanh quẩn trên người, Hạ Vịnh Tự lười biếng nằm
ngủ trên ghế, bên tai truyền đến những câu truyện ngắt quãng, mà đề tài hot nhất
có thể làm những cô thiếu nữ xuân xanh này cảm thấy hứng thú, tất nhiên là hoàng
tử tiền nhiệm trong trường học của họ.
Rất theo lối cũ, nhưng đó là một đoạn quá trình mà mỗi thiếu nữ trưởng thành
tám chín phần mười đều từng trải qua, tốt nghiệp một năm rồi, đến nay cũng không
thể quên được, học hành bao năm qua tới thành đạt to lớn trong sự nghiệp, hư hư
thực thực cùng ai yêu đương, mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân, thậm chí một cái biểu
tình nhướng mày đẹp trai, đều có thể khiến các cô hưng phấn thét chói tai mà
thảo luận thật lâu. .
Tai phải truyền đến một câu “Quan Tử Tu”, tai trái lại truyền đến một câu
“Quan Tử Tu”, cô cho tới bây giờ, chưa bao giờ tham gia, cũng chưa từng cùng
khác nói về những vấn đề này.
Tuy rằng, trái tim cô cũng từng dợn sóng, cô cũng từng thầm mến si mê, không
thể tự kiềm chế với một người trong số đó
Anh rất tuấn tú, điểm ấy ai cũng không thể phản bác.
Cô còn biết, không chỉ mình anh, mỗi người trong Quan gia, đều là tuấn nam mĩ
nữ, cứ là sản phẩm của Quan thị thì điều này chắc chắn.
Anh không quá sôi nổi, với ai cũng đạm mạc lịch sự, khí chất trầm tĩnh, thành
tích nổi bật xuất sắc, nhất cử nhất động trong trường đều được chú ý, dễ dàng
chiếm được trái tim và tâm trí của những cô thiếu nữ.
Bất cứ lúc nào thấy anh, cũng chỉ là bình tĩnh…bình tĩnh, trước mặt sau lưng
thong thả đạm mạc, chưa có ai từng thấy anh không khống chế được cảm xúc của
mình.
Có lẽ, chính vì sự lạnh lùng và xa vời ấy, lại khiến cho những cô gái này si
mê anh không thôi.
Không phải người ta thường nói, khoảng cách mang đến hảo cảm, ảo tưởng luôn
luôn là đẹp nhất hay sao?
Chủ đề của tổ buôn chuyện, từ những cử động mới nhất của thần tượng, lạc đến
bàn xem mẫu con gái thế nào mới có thể lọt vào tầm mắt của anh, chiếm lấy trái
tim anh……
Mẫu con gái thế nào nhỉ…… Hạ Vịnh Tự cúi đầu trầm ngâm. Cô cũng muốn
biết.
Điện thoại di động trong túi áo khoác đổ chuông, tiếng chuông không lớn,
không đến mức thu hút sự chú ý của người khác, nhưng vừa nghe thấy tiếng chuông
độc nhất vô nhị kia, trong lòng cô vẫn cả kinh, theo bản năng nhìn trái nhìn
phải rồi mới nhanh chóng nhận điện thoại.
“Ăn cơm trưa chưa?” Điện thoại vừa thông đã truyền đến câu này.
“Rồi!” Cô hạ giọng, cúi thấp xuống, đầu áp vào trong vòng tay, che che lấp
lấp việc nói chuyện điện thoại.
“Thật không?” Câu hỏi thật ngắn gọn, giống phong cách của anh, nhưng ngữ điệu
rõ ràng đang tra khảo cô.
“Thức ăn có trong hộp tiện lợi (chính là cái cặp lồng của dân ta) đã ăn hết,
cơm chỉ còn lại một phần tư thực sự ăn không nổi.” Thành thực báo cáo.
Đối phương lúc này mới tin lời nói của cô.“Đừng để cho anh biết em lại giảm
béo linh tinh đấy.”
Không thể trách người ta không tin tưởng cô, thật sự là cô đã từng có hồ sơ
phạm tội, giảm béo linh tinh, kết quả sức khoẻ không thể chống đỡ nổi mà đi thi
bài trắc nghiệm thể lực chạy 800 mét.
Chuyện này anh nhớ mãi.
Chỉ một câu nói lại khiến cô chột dạ.
Dù sao anh cứ gắt gao nhớ kỹ vết sẹo cũ tám trăm năm trước là được!
“Anh từ Đài Bắc gọi điện về, chỉ để hỏi cái này?” Khẩu khí của cô không che
giấu được thất vọng.
“Không phải Đài Bắc. Bọn anh ở Vân Lâm.”
“Anh về rồi!” Cô kêu lên, vô tình biểu hiện sự vui sướng, cũng triệt để làm
hài lòng một người khác.
Ngữ điệu anh trầm nhẹ.“Tan học anh tới đón em.”
“Không, anh đừng tới!” Cô phản ứng theo trực giác, thốt lên.
“Hử?” Anh hừ nhẹ, âm cuối hơi cao lên, không tiếng động hỏi, cô thậm chí có
thể tưởng tượng ra vẻ mặt anh hơi nhíu mày.
“Cái kia…… À…… ý em là, em sẽ về cùng bạn, anh không cần đến đây đâu…… Em,
sau đó em sẽ đến nhà tìm anh.” Cô lắp bắp giải thích.
Lời nói này dường như đã thuyết phục được anh, anh nhẹ nhàng trả lời một
tiếng.“Vậy em chú ý an toàn cho mình đấy.”
“Vâng, biết rồi.” Tuy rằng cảm thấy mình “được” đối xử như học sinh tiểu học,
chỉ thiếu không có lời dặn dò “Sang đường phải chú ý đèn xanh đèn đỏ”, cô vẫn
như cũ ngoan ngoãn gật đầu, cảm giác “được” quản thực hạnh phúc.
Cúp điện thoại, lại nhìn quanh bốn phía, xác nhận không ai chú ý đến
mình.
Đúng vậy, cô luôn luôn không thích được người khác chú ý đến, cô im lặng,
bình tĩnh, trần tục, không có hiệu suất mạnh mẽ, cũng không có bề ngoài xuất
chúng, đi đến đâu cũng sẽ bị lãng quên trong góc, phủ trong đám đông, cùng nhân
vật tiêu điểm trong lời của họ, thế nào cũng không so sánh được.
Luôn luôn là như thế.
Cô thật không hiểu, một người con gái như cô, tiện tay quơ một cái có thể
được cả một nắm to, anh rốt cuộc thích cô ở điểm nào chứ?
Hai năm, cô vẫn không hiểu, mà cũng khó tưởng tượng ra sự gặp nhau rồi phát
triển thành như vậy.
Tắm rửa xong, Quan Tử Tu quay lại trong phòng, chăm chú nhìn bạn gái đang
ngồi trên giường anh, cô đang ôm con mèo hello kitty màu phấn hồng, cằm đặt trên
gối không biết đang suy nghĩ gì.
Con mèo bông ngây thơ đến không thể hơn được kia, chính là quà sinh nhật của
bạn gái đầu tiên khi anh tròn 19 tuổi (tặng con trai mèo Kitty, ôi ).
Một con mèo bông xuất hiện trên giường của anh, đã đủ làm cho những thằng con
trai cùng tuổi khác cười anh đến mất mặt, hơn nữa màu phấn hồng của nó làm cho
anh nổi cả da gà, nhưng ngại cô bạn gái đầu tiên đang ngồi trên giường, anh
quyết định không phát biểu bất cứ điều gì.
Tuy rằng từ ngày nhận được món quà sinh nhật này, đều là người tặng kia ôm
“Rẽ trái 5 bước, bên tay phải có thùng rác, phiền cậu, cám ơn.” Anh thu tay
lại, thậm chí biểu tình không có chút biến hóa, cứ nhàn nhạt như vậy nói ra mấy
chữ này.
Cô vừa kinh ngạc, vừa không thể tin được anh nói ra điều đó.
Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên cô dũng cảm như vậy, thật tình chân ý về
nói cho một người biết, anh sao có thể làm như vậy……
Đôi mắt mở lớn, chứa đầy hơi nước, cô chính là trừng anh, hốc mắt đỏ
hồng.“Cậu — rất quá đáng!”
Thích một người không có gì sai, anh có thể không tiếp nhận, nhưng không thể
đạp hỏng tâm ý của cô như vậy chứ!
Không trở mặt, từ ngữ mắng chửi người khác của cô cùng lắm cũng chỉ có như
vậy, nhưng đôi mắt ủy khuất kia, đã hoàn toàn nhắn truyền tải được một bản cáo
trạng trong im lặng.
“Nếu tôi quá đáng không phải cậu cũng nhàn rỗi hơn ư? Rảnh rỗi thay người
khác đưa tin như vậy, sao không đi làm người đưa thư đi?” Anh trào phúng.
“Tôi, tôi không có, cái này là tôi viết……”
“cậu viết? Thì ra cậu không chỉ truyền tin, còn kiêm viết thay?” Anh sửa lại,
người này có thể chọn làm gương người tốt việc! Thật nhiệt tình, sau này cô thật
sự có thể trở thành người phát thư tận tình đó.
Cậu ta hình như…… càng không thích. Cô muốn giải thích, nhưng lương tâm tội
lỗi lại không thể nào nói lên.
Anh nói oan cho cô sao? Nhưng việc này cô quả thật đã từng làm, không phải
sao?
“Tôi cũng không muốn hỏi cậu đã thay bao nhiêu người làm chuyện này, nhưng
cậu có nghĩ tới hay không, đây là cậu đang giúp người khác lừa gạt tôi. Nếu viết
bao nhiêu bức thư mà thành ý cũng không có một chút, vậy tôi cần gì phải
xem?”
Cho nên…… Anh đang giận cô lừa gạt anh?
“Đúng rồi, xin lỗi.” Cô đã giúp người khác lừa gạt anh, lá thư này, cô nghĩ
là anh sẽ không đọc, cho nên –“Học trưởng, em rất thích anh.” Anh không đọc,
nhưng là cô muốn nói cho anh biết.
Nói xong, cô nén nước mắt xoay người quay đi.
“Đợi chút.” Quan Tử Tu bất ngờ nắm lấy cổ tay cô.“Tôi hỏi cậu một lần cuối
cùng, lá thư này cậu viết?”
Cô khịt cái mũi hơi hồng hồng.“Tôi viết.”
“Của danh nghĩa của cậu?”
Cô ủy khuất khẽ gật đầu.“Danh nghĩa của tôi.”
“Cậu có biết tính của cậu rất kì lạ không? Rõ ràng muốn nói, vì sao không
nói? Rõ ràng không muốn làm, vì sao phải đồng ý với người khác? Từ chối khó đến
như vậy sao? Lớn tiếng biểu đạt ý nghĩ của chính mình khó đến như vậy sao? Cậu
vừa rồi rõ ràng đã làm được, hơn nữa làm rất tốt.”
Đến kẻ ngốc cũng hiểu được tâm ý của cô, anh cũng không phải mù chữ, làm sao
mà không hiểu chứ? Anh khó chịu chính là cô ấy rõ ràng động tâm với anh, lại còn
thay người khác đưa thư tình cho anh, hơn nữa lại nhanh chóng đồng ý!
Cô đã được đào tạo thành ngoan ngoãn, một tiếng cũng không dám nói.
Sau một lúc lâu chăm chú nhìn cô, đưa tay về phía cô.“Đưa đây.”
“Cái gì?” Cô sửng sốt, sửng sốt.
“Thư.”
“Thư” Anh ấy muốn đọc sao?
Ngây ngốc một lúc, cô vội vàng đưa lên.
“Cho tôi thời gian vài ngày, sau buổi lễ tốt nghiệp, tôi ở chỗ này chờ cậu.”
Cuối cùng, anh nói với cô như vậy.
Cha thường nói nói, trong bảy đứa con của cha, anh là người làm việc cẩn thận
nhất, có lẽ với chuyện tình cảm cũng vậy. Anh muốn mình bình tĩnh suy nghĩ vài
ngày, căn nhắc kĩ càng mới quyết định.
Anh sau buổi lễ tốt nghiệp đó nói cho cô, sẽ đi học ở phía bắc, hơn nữa không
dự định có một tình yêu xa.
“Tôi biết.” Cô cúi đầu, bị từ chối là chuyện trong dự kiến, vì vậy cũng không
mong chờ nhiều lắm.
“Cho nên, cậu có nắm chắc sẽ thi đỗ để cùng tôi học một trường?”
“Huh?” Câu này cô không nghĩ đến.
“Nếu có thể, mà khi đó cảm giác vẫn như cũ không thay đổi, thì chúng ta sẽ
cùng nhau. Trong khoảng thời gian này, chúng ta giữ lại vị trí cho đối phương
(tức là ko nhận lời yêu ai khác cả), được không ?”
Khi đó anh cũng không xác định được là họ có phù hợp hay không, vì thế đưa ra
biện pháp thỏa hiệp.
Động tâm, tất nhiên là có dù cái này lại không có trong kế hoạch của cuộc đời
anh, nhưng nghĩ đến ánh mắt hồng hồng, vẻ mặt khổ sở của cô, anh không cách nào
nói ra câu từ chối.
Anh không biết mình có thể thích cô bao nhiêu, thời gian và khoảng cách là
thử nghiệm tốt nhất, nếu đây chỉ là nhất thời đam mê, hoặc là cô động tâm với
một người khác, như vậy thử nghiệm này vừa tự nhiên mà đơn giản, cũng chưa chắc
là không tốt, bất kể là với anh hay với cô.
Anh sắp xếp tất cả, giống như một kế hoạch, rất tốt, chỉ là…
“Cuộc đời có thể xếp đặt, nhưng tình cảm không óc cách nào sắp xếp được đâu.”
Nghe xong của ý tưởng anh, anh cả nói một câu như vậy.
Đúng vậy! Cuộc sống còn có những điều ngoài ý muốn, huống chi là tình cảm vừa
trừu tượng vừa khó có thể chi phối?
Anh không hiểu mọi chuyện sẽ xảy ra như thế nào, đầu tiên chắc chỉ là sau khi
nghỉ lễ xong gọi một cuộc điện thoại hẹn đối phương đi ra ngoài một chút, tán
gẫu một chút về cuộc sống linh tinh, giống như bạn bè bình thường ân cần thăm
hỏi; Sau này, sẽ qua lại với hai bên gia đình, cha mẹ của đối phương quen thuộc
đến mức có thể gọi biệt danh của họ, người nhà diễn xưng bọn họ là “Hữu đạt đã
ngoài, người yêu không đầy”. Cuối cùng, ngày valentien trong đợt nghỉ hè năm thứ
nhất, không cẩn thận uống hai hai ly, cảm xúc không đúng, không khí không đúng,
tình cảm kích động trong lồng ngực, anh nhất thời xúc động hôn cô, lên
giường.
Ngày hôm sau cô đi từ phòng của anh ra, anh không cẩn thận với tiểu đệ của
mình, cô lập tức kêu lên:“Đừng mà–”
Âm lượng lớn như vậy, không khéo từ đầu đường đến cuối hẻm đều có thể nghe
thấy được, vì vậy anh ép chặt môi của mình xuống.
Từ năm thứ nhất, đến năm thứ hai, con đường tình cảm luôn luôn là anh dẫn cô
đi, cô chỉ bị động phối hợp theo bước chân của anh, khi đó cô, rất thỏa mãn, rất
khoái nhạc, toàn tâm toàn ý tin tưởng, bước chân của anh có thể dẫn cô đi đúng
hướng trên con đường hạnh phúc kia.