Đừng Nói Lời Tạm Biệt

Chương 2 :

Ngày đăng: 12:06 18/04/20


Kì thi qua đi, Hạ Vịnh Tự nhận được phiếu điểm, gọi điện thoại cho anh thành

thật báo cáo kết quả của mình.



“Đó, không khác mấy so với em dự đoán”



Phải không? Anh đánh giá sai cô sao? Điểm thi cao như thế, ngay cả chính cô

cũng rất ngạc nhiên nữa là.



Cô vui vẻ nhướn lông mày, vụng trộm đem điều đó tự khích lệ mình.



“Em học Quản trị kinh doanh nha.” Khi đăng kí vào giấy nhập học, cô rất vui

vẻ nói với anh như vậy.



Bạn trai của cô là sinh viên tài năng trường Y, cô nghĩ thầm, nếu cố gắng một

chút, nói không chừng sau này cô cũng có thể trở thành một doanh nhân nữ tự tin

trên thương trường, như vậy nếu thoạt nhìn, có lẽ sẽ không kém anh nhiều đâu

nhỉ? Cô không muốn lãng phí tài nguyên của đất nước –



Nhưng với nhiệt huyết mạnh mẽ của cô, tất nhiên bạn trai ở đầu dây bên kia

không thể chịu thua, nhíu mày suy nghĩ một chút, phủ định.“Không được. Nhân văn

hoặc lịch sử địa lý, em chọn một cái.” Toán học và tính logic của cô đều không

tốt, nhưng khả năng nhớ và học thuộc có thể chấp nhận được



“Nhưng mà –”



“Tin anh, bé con, em không thích hợp học quản trị kinh doanh.”



Không cho cô thử, sao biết cô không được? Cô không phục, nhưng vẫn nghe lời

anh, sửa thành ngành tiếng Trung, sau đó xếp vào phía dưới.



Năm học mới bắt đầu, cô ở bên cạnh anh, trước đây nhớ nhung từ phương xa, còn

bây giờ sớm chiều gắn bó.



Loại cảm giác này thật kỳ diệu, dù là năm thứ nhất không được bên nhau, nhưng

năm thứ hai lại trở thành người yêu, cũng bởi vì hoàn cảnh, không thể giống

những đôi tình nhân bình thường khó khăn chia lìa như vậy, cho dù không được gặp

nhau mỗi ngày cũng đều gọi điện nghe giọng nói của đối phương…… Anh rất thành

thục lý trí, sẽ không làm ra loại chuyện này, mãi cho đến bây giờ, mới chậm rãi

có cảm giác tình yêu cuồng nhiệt.



Cô thích ngủ trong vòng ôm ấm áp của anh, biết bàn tay anh ở ngay bên cạnh,

mỗi đêm cô đều có thể ngủ rất ngon.



Anh không tâm sự nhiều, bên miệng thường xuyên có một câu nói:“Em đó, ngốc

như vậy, bao giờ mới có thể khôn khéo hơn một chút?” Khẩu khí như thể cô ngốc

đến mức có thể dễ dàng bị bán đi vậy, nhưng cô lại có thể nhận ra từ đó là sự

yêu thương và bao dung của anh, cho nên cô vẫn coi như đó là tình yêu của anh

.



Cuộc sống của cô có chút ngốc ngếch, anh dường như cũng hiểu được tính tình

của cô, luôn đoán được chuyện gì sẽ xảy ra, những việc linh tinh trong cuộc sống

cũng không làm cho cô phiền lòng.



Anh vẫn là người nổi tiếng trong trường học như vậy, không chỉ là người khác

phái đón chào, lại còn được thầy cô yêu quý, học bổng hàng năm đều có, học phí

cũng không cần đến tiền của người nhà.



Cho dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng biểu hiện xuất sắc của anh, vẫn vượt qua

dự tính của cô nhiều, nhiều lắm.



So với hồi trung học là đẹp trai, bây giờ anh có một phần trầm ổn, một phần

nhẹ nhàng, tự tin bình tĩnh, giống như người đàn ông trưởng thành, con gái biết

tên anh ngày càng nhiều.



Anh không hề phủ nhận chuyện đã có bạn gái, thẳng thắn từ chối tất cả những

người có ý định tiến đến, nhưng cô lại không dám thừa nhận, cô ở trước mặt những

người con gái xuất sắc nổi bật kia, không có cách nào thừa nhận mình là bạn gái

anh.



Có lẽ trong tiềm thức, mà nguyên nhân sâu xa chính là sự tự ti mặc cảm chưa

bao giờ giảm bớt kia, cô sợ đối mặt với ánh mắt của người ngoài, những người

chất vấn sự lựa chọn của anh.



Cảm giác này, thật không tốt.



Cô che giấu, cũng xin anh đừng công khai, ánh mắt anh có chút không đồng ý,

nhưng lại không nói gì.



Sau đó có một ngày, nói chuyện với anh trong trường, bị bạn học nhìn thấy,

lại truy hỏi quan hệ của cô, trái tim cô hoảng loạn, thuận miệng nói ra vài

câu:“Trước kia cùng trường, gặp qua vài lần thôi, không quen, thực sự không

quen.”



Nhưng mà mọi chuyện vẫn ngoài tầm tay cô, một bạn học khá nhiệt tình và táo

bạo, tự tay đan một cái khăn len nhờ cô đưa giúp, cũng nhờ nhắn giúp rằng muốn

là bạn với anh.



Cô thề, cô rất muốn từ chối, nhưng không biết có phải là đối phương quá mạnh

mẽ, hay là do cô quá yếu đuối, khăn quàng cổ và tấm thiệp nhỏ xinh kia vẫn xuất

hiện trước mặt anh, hơn nữa trở thành ngòi nổ cho lần cãi nhau đầu tiên của họ

từ khi ở chung đến nay.



“Anh nghĩ là anh nghe nhầm, gần nhất tai không tốt lắm, em vừa mới nói đây là

cái gì?”



“À, khăn quàng cổ.” Cô co rúm lại, khiếp sợ nói.



“Nói tiếp đi?” Ngữ điệu anh vô cùng mềm nhẹ, nhưng theo kinh nghiệm hai năm

bên nhau, đây là điềm báo cho sự tức giận của anh, trước cơn bão bao giờ trời

cũng đẹp mà.



“Em, bạn học của em muốn nhờ em chuyển giúp, nói muốn cùng anh, cùng anh,

làm, làm bạn –” Một câu nói bị cắt ngang.



“Em giỏi thật!” Anh đã cho cô cơ hội, con vịt này bảy tháng rồi vẫn chưa hiểu

được cái gì!



Bàn tay chuyên giải phẫu cơ thể kia đập mạnh lên bàn,“Phanh” một tiếng làm cô

sợ hãi nhảy dựng lên, cả người lùi lại góc tường, bộ dnagj sợ chết kia của cô,

hại anh vừa hoảng sợ, vừa muốn mắng tiếp.




Trước mắt hai người còn đang đi học, mang thai sẽ ảnh hưởng đến việc học của

cô; Cho dù sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn, vài năm đầu cũng không dự định để cho

cô mang thai, sự thành thục của cô chưa đủ, không thể vào vai một người mẹ được,

anh suy nghĩ đến tình huống của cô.



“Ngày mai em tự đi cũng được –”



“Ngày mai nhất định em sẽ quên.” Anh rất hiểu cô, chờ đợi trí nhớ của cô,

không khéo đã có vài đứa trẻ ra đời rồi.



NHìn cuốn lịch bàn, suy tính ra thời kì nguy hiểm, lại càng không dám để cho

cô mạo hiểm, anh cầm chìa khóa ra mở cửa.



Nhìn theo hình ảnh anh biến mất ngoài cửa, cô nhẹ nhàng thở dài, xuay người

sang bên trái giường ngủ, kề má vào chiếc gối của anh, cảm nhận hơi thở lưu lại

của anh.



Cô cũng muốn dũng cảm đối mặt, nhưng anh có biết không? Ngay cả hoa hậu giảng

đường cũng thẳng thắn nói có tình cảm với anh, tuy rằng đối phương rất có phong

độ nói với cô“Cạnh tranh công bằng”, nhưng lời ấy trong tai cô lại vô cùng khó

khăn. Người ta từ tiểu học đã học nhạc, học ballet, có khí chất, gia thế tốt, bề

ngoài xuất chúng, thành tích đứng đầu, sự tương phản sắc nét như vậy, cô thực sự

cảm thấy – rất nhục nhã.



Cô thực sự không muốn ở nơi đó, làm đối tượng để sau khi bọn họ trà dư tửu

hậu* (có nghĩa là thành đề tài trong câu chuyện của họ) bàn tán, lần nữa mất đi

lòng tự trọng, anh hiểu không?



“Em muốn chuyển khoa.” Cô nhỏ giọng nói.



“Khoa nào?”



“Tài chính.”



Quan Tử Tu ngẩng đầu lên rời mắt khỏi bản đồ nội tạng cơ thể người.“Anh nhớ

rằng đề tài này chúng ta đã nói qua rồi.”



Nói qua lúc nào vậy? Căn bản chính là anh quyết định.



Giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ, ngập ngừng:“Lúc trước là Quản trị kinh

doanh.”



Có gì khác nhau?“Có cần anh nhắc lại không, điểm thi môn kinh tế của em?”



“Nhưng em muốn học!” Cô kiên trì.



Quan Tử Tu nhắm mắt lại, một lần nữa ghi nhớ kết cấu não bộ của con người, để

cho chính mình tỉnh táo lại, sau đó mở miệng:“Bé con, ngày mai anh có một kì

thi, lúc này em đừng tùy hứng với anh nữa.”



“Em không có ở đùa giỡn tùy hứng, em thực sự muốn học. Anh không cho em thử,

làm sao mà biết em không được?” Cho dù thực sự không được, ít nhất là cô cũng đã

từng thử qua, chứng thực cô cũng có hiểu biết về kinh tế, cũng khi đó hết hi

vọng cũng không muộn!



Thử rồi thì sao? Thất bại thì ảnh hưởng gì đến ai? Cô thực sự không hiểu mình

sai ở đâu?



“Bé con, anh thực sự không muốn dội nước lạnh vào em, việc chuyển trường đã

là nhượng bộ lớn nhất của anh rồi, mời em ngoan ngoãn một chút, ngồi một bên đọc

sách lịch sử của em đi, được không?”



Lúc giọng nói anh trầm thấp, khi dùng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói chuyện,

cô chỉ biết hoàn toàn không có không gian thương lượng.



Cô ngậm miệng lại, rầu rĩ ngồi một góc tường rất xa đọc sách lịch sử của

cô.



Cô căn bản không có lập trường nói chuyện, từ nhỏ đã như vậy, trước kia khi

còn ở cùng với bố mẹ, nếu không được anh chăm sóc, căn bản không bố mẹ cô sẽ

không đồng ý cho cô chuyển trường, cô còn có thể nói gì? Tất cả chỉ có thể để

cho anh xử lý, cũng chỉ có thể nghe theo anh.



Quan Tử Tu điều tra điều kiện tuyển sinh của từng trường, cũng cân nhắc khả

năng của cô, chọn ra hai trường có xác suất trúng tuyển lớn nhất để cô lựa

chọn.



Sau kì thi thử mùa hè, cô chọn được một trường, quả nhiên hai ngôi trường

trước kia anh chọn cho cô đều rất thích hợp.



“Em gái của học đệ anh cùng lớp với em, anh đã nhờ cô ấy trông chừng em, em

có chuyện gì thì phải nói cho cô ấy, biết không?” Anh chuẩn bị tất cả thật tốt

rồi mới yên tâm để cho cô đi.



Kế hoạch chương trình học của hai trường có chút khác biệt, không nói đến

thành tích vô cùng thê thảm của cô năm thứ ba, chỉ là chương trình học mới phải

bổ thêm vài học phần, trong trường đại học này cô nhất định phải học tới năm

năm, anh hiện tại chỉ hy vọng, cô đừng học lâu hơn trường Y của anh là được

rồi.



Còn chuyện của cô, anh đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi. (làm ơn, anh cho chị tí tự

do được ko?)



Cha mẹ cô mãnh liệt lắc đầu thở dài, nói riêng với anh: “A Tu à, như vậy cháu

sẽ làm hư nó đó.” Nha đầu kia rất tệ, những chuyện làm được tử tế chẳng có bao

nhiêu, ngay cả cha mẹ cũng bó tay với cô, nhưng anh như vậy với cô, chắc hẳn anh

cũng mệt chết rồi.



Anh chỉ cười khổ.“Ai bảo cháu yêu cô ấy.” Đời này, đã xác định là vậy

rồi.



Anh biết cô không vui vẻ gì, mấy ngày nay, nụ cười của cô càng lúc càng ít,

những cái này anh đều nhìn thấy hết, cho nên anh mới có thể nhượng bộ, dung túng

sự trốn tránh của cô, nếu như vậy có thể làm cho cô vui hơn một chút.



Nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay, anh thở dài không tiếng động –

chuyện gì anh cũng có thể bao dung, chỉ cần cô nhớ, lời hứa hẹn và thề ước của

chiếc nhẫn trên ngón tay kia.