Đừng Nói Lời Tạm Biệt

Chương 3 :

Ngày đăng: 12:06 18/04/20


“Thứ Ba tuần sau có bài kiểm tra lịch sử Trung Quốc hiện đại, đây là bài ghi

chép, tuần trước cậu đến muộn chưa ghi kịp đúng không? Về nhà phải xem kĩ

đó.”



“Cám ơn cậu.” Nhận bằng hai tay, còn cúi đầu xuống nữa.



“Học xong về nhà ngay, đừng để cho học trưởng lo lắng.” Thêm một câu dặn dò

nữa.



“Ừm.” Người nào đó không hề kháng nghị, hiểu rõ rồi gật đầu.



Tuy rằng rất muốn kháng nghị, đừng đối đãi với cô như con người không có đức

hạnh thế chứ, nhưng vì ngày đầu tiên lên lớp, đã liên tiếp xảy ra bao nhiêu

chuyện ngồi nhầm xe bus, vào nhầm phòng học, quên mang tiền cơm trưa … còn bao

nhiêu chuyện nhỏ không đếm được nữa, may mắn Quan Tử Tu sớm đã chuẩn bị, trước

đó đã đem số điện thoại của cô đưa cho em gái của học đệ kia, khi nào vào lớp mà

vẫn chưa thấy người, phải nhanh chóng liên lạc điện thoại, đem con mèo nhỏ lạc

đường nhanh chóng về lớp học, còn phải để ý cô mọi nơi, thân là một đứa con gái

trưởng thành, nào có mặt mũi kháng nghị chứ?



Xoay người đi được hai bước, nhớ ra điều gì đó liền quay đầu lại.“Tử Tu nói,

thời gian làm phiền cậu, Chủ nhật muốn mời cậu ăn cơm để nói lời cảm ơn, nhờ tớ

hỏi cậu có thể đi hay không.” Cô máy móc, thành thành thật thật nhắn lại thánh

chỉ của bạn trai.



Giai Kì chu đôi môi nhỏ nhắn cười trộm.



Học trưởng anh minh, vì anh hiểu quá rõ tính cách của cô bạn gái này, giao cô

bạn gái này cho cô, quả thật muốn mời cô ăn cơm.



“Việc nhỏ thôi, học trưởng khách khí quá, nhưng mà có cơm ăn, tớ đương nhiên

phải đi. Nói cho bạn trai cậu, không được keo kiệt nha!”



“không đâu.” Tử Tu hiểu rõ con người trên đời, anh sẽ giải quyết rất tốt

thôi.



“Học trưởng thực sự tốt với cậu lắm đó, không biết cậu đã mấy kiếp mới tu

được phúc khí này, phải quý trọng nha!” Vẻ mặt Giai Kì yêu thích và ngưỡng mộ.

Ai cũng có thể nhận ra được, vì bảo vệ cô bạn gái này, anh đã tốn bao nhiêu tâm

tư.



Quan Tử Tu thực ra không phải học trưởng của cô, cô cũng chỉ là gọi theo anh

trai mà thôi. Từ khi Vịnh Tự chuyển đến lớp học, anh trai đã nói rất nhiều lần,

phải chăm sóc tốt cho bạn gái của học trưởng, bởi vì ở trong trường học trưởng

cũng cũng rất tốt với hắn, nếu không có này học trưởng tài trí này, tên anh trai

ngốc kia của cô đã bị áp lực của trường Y lấy mất nửa cái mạng rồi.



Người sáng suốt nhìn qua đã biết, tất cả chuyện này đều là anh đền đáp thay

cho cô bạn gái ngốc nghếch kia, có thể khiến cho người ta dụng tâm như vậy, bảo

vệ kín đáo chu toàn như vậy, cô gái này quá hạnh phúc!



Hạ Vịnh Tự yên lặng gật đầu.“ Biết rồi.”Ở bên mỗi người, ai cũng không quên

nhắc nhở cô, có thể được anh quan tâm, cô có bao nhiêu may mắn, muốn quên cũng

khó.



Hai người chào tạm biệt nhau ở cổng trường, cô đi tới trạm xe bus, dọc đường

đi cô cứ nghĩ mãi đến nội dung bài kiểm tra ngày mai. Suy nghĩ một chút, lại

liếc mắt vào cuổn vở kia, tiếp tục học thuộc.



Kít –



Tiếng phanh xe chói tai vang lên bên tai, tiếp theo là một trận đau đớn

truyền đến từ đầu gối.



Chuyện gì… vừa xảy ra?(người thứ ba đã tới, hây a)



Cô sửng sốt… sửng sốt, nửa phút sau mới cúi đầu, phát hiện mình đang ngã ngồi

ở chính giữa đường cái, bên cạnh có một chiếc xe máy đổ, chưa kịp phản ứng, bên

tai dường như có một tiếng sấm đánh thẳng vào màng nhĩ.



“Trời, cậu không nhìn đường sao!”



Cô ngẩng đầu lên, một khuôn mặt vô cùng trẻ trung xuất hiện trước mắt, nhưng

rõ ràng hắn đang tức giận lắm.



“Tôi — nhưng mà – bây giờ là đèn xanh mà.” Cô thấp giọng giải thích. Rõ ràng

là hắn vượt đèn đỏ, là lỗi của hắn chứ?



Một đôi mắt trong suốt.



Người con trai trong nháy mắt sững sờ.



Nhìn vẻ mặt vô tội kia, rõ ràng không phải lỗi của cô, cô ngay cả phản bác

cũng không dám nói to, bộ dáng kia mười phần giống tiểu bạch thỏ trong rừng rậm

gặp mãnh thú, vừa sợ hãi lại vừa đáng yêu.



Người như thế không bắt nạt, thì có bắt nạt ai được chứ! (đồ xấu xa, mắc

dịch)



“Cậu không biết ở Đài Loan, đèn xanh đèn đỏ chỉ để minh họa sao? Tự cậu đi

hỏi đi, có ai một ngày không vượt vài cái đèn đỏ? Cậu cho là đèn xanh là kim bài

miễn chết sao!” Nói cách khác, đèn xanh không dùng được là lỗi của cô!



“Nhưng mà –”



“Nhưng mà cái gì! Hại tôi hoảng sợ, cậu bồi thường một chút thì được rồi?”

Hắn một hơi cắt đứt, khí thế bức người, hoàn toàn không cho cô không gian kháng

án.



Cô há miệng hít thở, nhất thời tìm không thấy nói phản bác.



Rõ ràng…… Người hoảng sợ phải là cô chứ? Người này thật vô lí quá.



“này, cậu đừng tưởng rằng không nói lời nào thì sẽ không có chuyện gì.” Tiếp

tục hung hăng với cô.



“Tôi, tôi không biết phải nói gì.” Cô lắp bắp trả lời.



Ông trời ơi! Cô cô này sao vậy? Ngay cả cãi nhau cũng không, là người dân tộc

thiểu số sao, nhưng lại rất phù hợp với tính tình quỷ dị của hắn.



Hắn rủ lòng từ bi, bàn tay muốn kéo cô vào lòng.“Như vậy đi, cho cậu cơ hội

bồi thường, làm bạn gái tôi đi!”



Cô nhướn nhẹ đôi lông mày.“Tôi không cần.”



“Vì sao không cần?”



“Tôi có bạn trai rồi.” Đẩy cánh tay hắn ra, tự mình bò từ mặt đất lên, phủi

phủi bụi bẩn.
Dương Gia Chương có chút nản lòng. Đi theo cô hơn nửa nămm, cô thật đúng là

nói không để ý người thì sẽ không để ý người, liệt nữ trinh tiết cũng chẳng

trung trinh như cô vậy đâu.



Chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó của cô, có chút chua xót mở miệng:“

Rốt cuộc hắn có điểm gì tốt? Cậu cứ khăng khăng một mực với hắn như vậy.”



Tử Tu? Cô đếm từng ngón tay:“Anh ấy trầm ổn, anh ấy thông minh, anh ấy săn

sóc, anh ấy có tránh nhiệm, anh ấy học giỏi, đẹp trai, anh ấy –”



“Ngừng! ngừng lại! Stop!” Cô còn muốn đếm cho hắn nghe nữa?“Cậu thật tàn

nhẫn.”



“Tôi sẽ không bỏ Tử Tu.” Cô nhắc lại.



“Nhưng cùng với hắn không vui, không phải sao?”



“Đó là bởi vì –” Phát hiện mình lại bị hắn dắt mũi, rơi vào đề tài đầy cạm

bẫy này, cô lần nữa ngậm miệng lại.



“Cậu nghĩ rằng tôi không nhìn thấy sao? Nếu cậu và hắn cùng nhau thực sự hạnh

phúc như vậy, thì sẽ không có tâm sự trùng trùng, bộ dáng áp lực đến mức không

thở nổi, vì vậy có thể thấy hắn căn bản không tuyệt như cậu nói vậy đâu. Tôi

đoán đúng rồi phải không? Cậu còn gì để nói chứ.”



“Không phải! Tử Tu tốt lắm, chính vì anh ấy tốt quá, vĩ đại quá, tôi mới bị

áp lực thôi, cậu căn bản cái gì cũng không hiểu –” Cô bé này thật đơn giản, hoàn

toàn không phát hiện chính mình đang những lời kia làm cho kích động.



“À. Chỉ là học nhiều thôi mà, có gì đặc biệt hơn người? Con mọt sách đầy

ngoài đường kìa.”



“Nhưng Tử Tu không chỉ học nhiều, anh ấy rất có ý tưởng, sắp xếp tương lai

cũng tốt lắm. Tử Tu nói tốt nghiệp xong sẽ kết hôn với tôi, sau khi kết hôn cho

tôi ở nhà, sau đó anh sẽ làm một bác sĩ thật giỏi; Tử Tu cảm thấy kết hôn xong

không cần sinh con ngay, chờ ba năm sau cho ổn thỏa, nếu tôi thức sự cảm thấy

buồn chán, có thể nuôi một con chó nhỏ giết thời gian, sau đó chờ tiết kiệm đủ

tiền –”



“Vậy ý tưởng của cậu ở đâu?” Dương Gia Chương cắt đứt lời nói của cô.“Từ đầu

tới cuối, tôi chỉ nghe thấy Tử Tu nói, Tử Tu cảm thấy, rõ ràng là tương lai của

cả hai, vì sao đều là hắn quyết định? Cậu cứ như vậy để cho hắn dắt mũi, cái gì

cũng nghe hắn, cái gì cũng để hắn nắm trong tay?”



Cô cứng lời, không biết phải nói gì.



Lời của hắn giống như một cây kim nhọn, hung hăng đâm vào tim cô, không phải

cô không muốn phản bác, mà là cho tới bây giờ, đó là nỗi đau mà cô cố gắng đè

nén trốn tránh, không muốn đối mặt, một lời nói của hắn, trần trụi lôi ra, khiến

cô không còn chỗ nào có thể ẩn nấp.



Thực ra, cô không thích hợp quá với đô thị phồn vinh, bận rộn như vậy, cô

muốn ở một vùng nông thôn như Vân Lâm, một cuộc sống giản dị bình thường, cha mẹ

cô đều ở đó, hoàn cảnh không đến mức làm cô cảm thấy xa lạ bất lực, cô biết cô

thật không tiền đồ, nhưng cô thực sự không phải là người tài giỏi gì cả!



Cô cũng rất thích trẻ con, không biết vì sao phải đợi ba năm, nếu bây giờ có

thể sinh em bé không tốt sao? Cô không đi học thì cũng có sao đâu.



Nhưng cho tới bây giờ cô cũng không dám nói khi mà anh đã tính toán hết thảy

mọi chuyện.



“Cậu không biết như vậy thật là không có tôn nghiêm sao? Đem mình biến thành

con rối mặc kệ cho hắn khống chế, tôi một chút cũng không tin cậu như vậy mà cảm

thấy vui vẻ.”



Những hạt nước mắt to bằng hạt đậu không báo trước đột nhiên rơi xuống. Cô

không có tôn nghiêm, cô không có tôn nghiêm…… Ở trong mắt người khác, cô là kẻ

đáng thương ngay cả tôn nghiêm cũng không có sao?



“Này, cậu –” Dương Gia Chương bị dọa đến. Nước mắt con gái thật là khủng bố

nha, giống hệt như vòi nước, chưa nói đã chảy xuống rồi!



“Nói chuyện với cậu thật khó chịu……”



“Đúng, thật là khó chịu, nhưng đó không phải là sự thật sao? Tôi chỉ là nói

trực tiếp ra mà thôi, bằng không tại sao cậu không phủ nhận? Bởi vì điều kiện

của người này so với cậu ưu tú gấp một trăm lần, kể cả là ai cũng sẽ tự ti, bởi

vì tự ti, cho nên phải dè dặt cẩn trọng đón ý nói hùa hắn, lấy lòng hắn, chuyện

gì cũng không dám phản bác, dần dần, còn cái gì mình có thể tự làm? Những ngày

như vậy cậu không thấy vất vả, tôi cũng cảm thấy mệt mỏi thay cho cậu.”



“Cậu còn nói nữa!” Cô thẹn quá hóa giận quát hắn.“Cho dù cậu nói như vậy, tôi

cũng sẽ không rời khỏi Tử Tu.”



“Vì sao? Chẳng lẽ bởi vì điều kiện của hắn quá tốt, cho nên cậu thấy luyến

tiếc?”



“Không phải như vậy. Chỉ là tôi thích anh ấy, tôi cũng không phải bởi vì điều

kiện của anh ấy tốt nên mới cùng với anh ấy, chỉ là yêu thôi, cậu lại nói tôi

như vậy……” Cô nghẹn ngào, ủy khuất khóc lóc, nước mắt càng ngày càng mãnh

liệt.



“Cậu khóc cái gì!” Hắn thức điên đầu.“Được rồi được rồi, cậu nói như thế nào

thì là như thế, tôi không nói nữa là được chứ gì? Cầu xin cậu đừng nữa

khóc!”



Hạ Vịnh Tự đẩy khăn giấy hắ đưa tới trước mặt ra, từ chối lời xin lỗi và an

ủi của hắn.



Nhưng là, từ chối được một lần, không chắc chắn sẽ từ chối được cả đời.



Từ lần tiết lộ ra quá nhiều chuyện đó, giống như sự bảo vệ cẩn thận lại có

một lỗ thủng, hắn luôn có cách dụ cô nói ra, cũng bởi vì hắn biết quá rõ chuyện

của cô và Tử Tu, dần dần, rất nhiều chuyện chỉ có thể nói với hắn, cũng chỉ có

hắn biết, hắn là người đầu tiên cô nói thẳng thắn nói ra tâm sự của mình,

nguowiwif hiểu rõ tâm sự của cô nhất cũng chỉ có hắn.



Bởi vì hắn nói:“Tôi biết cậu với bạn trai mình là nhất kiến chung tình, tôi

sẽ không bảo cậu làm bạn gái của tôi nữa, đơn thuần coi tôi như bạn bè tâm sự

một chút, như vậy được chứ?”



Nếu chỉ là bạn bè, nếu hắn không luôn miệng kêu cô bỏ Tử Tu lao vào vòng ôm

của hắn, vậy thì người này cô cũng không chán ghét lắm, vì thế cô tiếp nhận tên

bạn này.



Chỉ cần là bạn bè đơn thuần, cô có thể tâm sự với hắn, bởi vì ở trước mặt

hắn, cô thực thoải mái, thực tự tại, tùy ý phát tiết cảm xúc, trở về là chính

mình, không có áp lực gì cả. (chị làm thế có người buồn đó)