Đừng Nói Lời Tạm Biệt
Chương 4 :
Ngày đăng: 12:06 18/04/20
Lại một kì nghỉ hè nữa qua đi, cô thuận lợi tiến lên năm thứ tư, còn Quan Tử
Tu vẫn bề bộn nhiều việc như cũ, giáo sư đánh giá anh rất cao, vì mấy loại tư
liệu, học thuật, sách giáo khoa ngày càng nhiều, anh bình thường đều ở phòng
nghiên cứu đến rất muộn, giáo sư còn hỏi qua anh có muốn ông viết thư giới thiệu
để anh có cơ hội ra nước ngoài học cao hơn hay không?
Cô không biết anh đang nghĩ gì, chỉ biết là anh cẩn thận suy nghĩ vài ngày,
cuối cùng từ chối.
Anh bề bộn nhiều việc, bận đến mức ngay cả thời gian nói chuyện cũng không
có, làm cho cô cảm thấy tình cảm của hai người càng ngày càng trống thiếu. Anh
nói, tất cả những cố gắng này, đều là chuẩn bị cho tương lai của họ, nhưng giờ
phút này sự cô đơn của cô, sự bất lực của cô, anh rõ ràng có nhìn thấy, lại chưa
bao giờ muốn đối diện.
Tuy rằng dù anh có bận rộn đến mức nào ban đêm cũng sẽ về bên cạnh cô, nhưng
đôi khi, nằm trong vòng ôm của anh, sau khi chăm chú nhìn anh đi vào giấc ngủ,
cô lại cảm thấy, khoảng cách giữa họ xa xôi quá, anh càng cố tiến lên, cô lại
càng chỉ có thể ngửa đầu nhìn anh, càng ngày càng xa anh, xa đến mức cô không
thể đi tới được.
Trong lòng có một cái hang động đen tối, sâu rộng vô cùng, trống rỗng, lạnh
như băng, tưởng đã nắm được rất chắc, nhưng đôi bàn tay lại trống không, đôi
khi, cô còn tự hỏi mình, tình yêu thực sự còn ở đó sao? Vì sao họ lại giống như
người xa lạ, xa cách như vậy? Trừ việc ngủ cùng trên một cái giường, ngẫu nhiên
làm tình, thì cuộc sống của họ, tâm trí họ, khoảng cách càng lúc càng xa, cô
vĩnh viễn chỉ có thể ngước lên, giống như các đám mây không thể nào giao
nhau.
Tâm hồn mệt mỏi tê liệt gần đến mức cái gì cũng không cảm nhận được nữa–
“Hey, ngẩn người gì thế!” Dương Gia Chương từ phía sau vỗ vai cô, xa xa hắn
đã nhìn thấy cô cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
“Không.” Cô khẽ mấp máy môi, lại cúi đầu xuống.
Gần một năm nay, hắn luôn không định kỳ ở bên cạnh cô, nghe cô nói chuyện khi
đợi xe bus, sau đó hắn sẽ cười vẫy tay, nhìn theo cô lên xe, trở lại bên cạnh
người bạn trai kia, trừ lúc ban đầu bị hắn lấy sách giáo khoa kia, cô và hắn
chưa từng ra ngoài cùng nhau, ngay cả số điện thoại cũng không có, cảm giác so
với người không quen còn giống hơn.
Nhưng mà, hắn lại là người hiểu rõ nhất tâm sự của cô, rất nhiều chuyện không
dám nói cho Quan Tử Tu thì sẽ không tự giác mà nói với hắn, cô chia sẻ tâm sự
lắm, khiến cho cảm xúc của cô như một cái ống dần được thông khơi, cứ vậy, vô
tình cô lại có thói quen ý vào sự tồn tại của hắn.
Tinh tế chú ý đến nụ cười có chút miễn cưỡng của cô, hắn hỏi:“Sao vậy? Muốn
tìm bất mãn sao? Quan Tử Tu gần đây không làm “đau” cậu à?”
“cậu nói chuyện thực không dinh dưỡng nha!” Liếc mắt trừng hắn một cái.
“Trừng đi, dù sao cậu cũng chỉ dám trừng tôi, với Quan Tử Tu nếu có một nửa
khí thế như bây giờ thì tốt rồi!” Chậc, khác xa như vậy, với Quan Tử Tu thì cung
kính, nghe lời như một cô hầu gái, đỉnh cũng không dám đỉnh một câu.
“Cậu không cần trêu chọc tôi, nói chuyện với cậu thật vớ vẩn.”
“Làm sao chứ? hôm nay là sinh nhật cậu nha, vì sao lại không vui?”
Cô ngạc nhiên.“Cậu làm sao biết được?”
“Cậu nói mà! Chính là cái hôm hỏi cái gì mà chòm sao đặc biệt giống cậu vừa
ngốc, vừa nhát gan, lại yếu đuối lại chỉ biết khóc đó.” Nghe qua thực sự rất
giống con người vô dụng.
Lần đó chỉ là lơ đãng nhắc tới, hắn liền nhớ kỹ? Hay là hắn muốn mang đề tài
chòm sao ra chủ yếu để hỏi ngày sinh nhật cô?
“Quan Tử Tu không rảnh cùng cậu sao?” Bằng không tại sao ngày sinh nhật lại
buồn thế chứ?
“Có lẽ thế!” Hôm nay anh có hẹn với giáo sư, buổi tối có buổi gia sư, có lẽ
không rảnh thật, cô không dám phiền anh.
Những sinh nhật trước đây của cô, không phải năm nào anh cũng cùng cô, nếu
hai người cách xa nhau hoặc thực sự không thể phân thân, anh cũng không tận lực
sắp xếp gì, nhưng nếu điều kiện cho phép, bình thường anh sẽ dắt tay cô đi dạo
phố, mua cái bánh ngọt nhỏ chúc mừng một chút, nhưng mỗi lần ước nguyện đều
nói:“Em có thể ước mình thông minh hơn chút được không.”
Nhưng có lẽ anh đã quên rồi, cô nhớ anh từng nói qua không quan trọng những
ngày lễ, có lẽ sinh nhật với anh mà nói một chút cũng không quan trọng, cho nên
mấy ngày nay cô cũng cô gắng không nhắc tới.
“Nếu không…… Tôi muốn nói, dù sao bây giờ cậu trở về cũng chỉ có một mình
thôi, hay là…… Ách…… Cùng tôi đi chúc mừng sinh nhật?” Dương Gia Chương có chút
khó khăn mở miệng, hình như là sợ cô nghĩ quá nhiều, rất dư thừa chạy lại bổ
sung:“Chỉ là bạn bè! Một người bạn giúp cậu chúc mừng sinh nhật không sao chứ?
Cậu ngàn vạn lần không được nghĩ nhiều, tôi biết cậu chính là dung chính trinh
tiết, từ tám trăm năm trước đã quên chuyện muốn cậu làm bạn gái rồi!”
“……” Hai câu cuối là khen cô hay mắng cô vậy?
“Thôi mà, không cần nghĩ nhiều như vậy, nói đi là đi!” Hắn không đợi cô phản
ứng, lập tức đưa tay ra, kéo cô chạy lấy người. Nếu đợi cô suy nghĩ thêm, chắc
chắn sẽ hộc máu mà trả lời hắn:“Không được, tôi không thể ra ngoài với người con
trai khác ngoài Tử Tu.”
Hắn tuyệt đối tin rằng, trừ Quan Tử Tu, không có một tên con trai nào có thể
cầm tay cô, càng miễn bàn hôn cô, ôm cô, lần đầu tiên đụng vào cô, cô ngay cả
chạm cũng không cho hắn chạm vào! Nếu hắn không quá cường thế, cộng với cô phản
ứng quá chậm, luôn bị hắn dắt đi, chắc hẳn là ngay cả đầu ngón tay của cô hắn
cũng không được đụng đến.
Có đôi khi hắn cũng nghi ngờ có phải cô sống ở thời cổ đại không? Có lẽ cô mà
bị đụng đến một đầu ngón tay sẽ nghĩ rằng trinh tiết đã mất, muốn nhảy xuống
giếng tự sát bảo toàn danh nghiệp liệt nữ.
Đây là lần thứ hai, cô ngồi sau xe máy của hắn.
Họ cùng ăn tối, sau đó hắn đem cô đến bờ biển, mua một cái bánh ngọt, một tá
bia, hào hùng vạn trượng tuyên cáo với cô không say không về.
“Không được.” Cô không thể uống rượu, Tử Tu sẽ mắng cô mất.
“Cậu đừng nói nữa đi!” Cô còn không thèm nhìn xem hắn là vì ai mới mua, sinh
nhật làm sao có thể không có rượu? Thế mà cô lại hắt nước lạnh vào hắn.
Cô mở miệng đang định nói gì đó…
Thì một tiếng chuông độc nhất vô nhị vang lên.
Vẻ mặt hắn cứng đờ.“Quan Tử Tu?” tiếng chuông này hắn đã rất quen thuộc, chỉ
thấy cô hầu gái kia không dám chậm trễ, vô cùng cung kính nhận điện.
“Em ở đâu vậy?” Đầu tiên bên kia hỏi.
“Ơ……” Cô có chút chột dạ liếc tên ngồi bên trái một cái, cố ý nói nhỏ:“Em ở
thư viện làm báo cáo.”
Đầu dây bên kia im lặng một chút.“Nếu không có việc gì, đừng về nhà quá
trễ.”
“Nhưng……” Anh cũng bận rộn nhiều việc không phải sao? Cô không muốn về nhà
một mình đối mặt với bốn bức tường lạnh lẽo ngày sinh nhật đâu!
“Trễ nhất trước mười một giờ phải về nhà, biết không?” Không cho kháng nghị,
trực tiếp phán quyết.
Cúp điện thoại, thấy cô buồn không hé răng, Dương Gia Chương một bên chủ động
hỏi:“Hắn nói thế nào?”
“Anh ấy dặn tôi về nhà sớm một chút.”
“Tôi không biết cậu còn có nhiệm vụ gác cổng nữa? Chậc, bị quản nghiêm vậy,
cậu rốt cuộc là bạn gái hay là con gái hắn vậy?” Quả thực bất khả tư nghị.
Anh…… Đả kích cô?!
Không đoán được cô sẽ nói như vậy, Quan Tử Tu choáng váng.
Làm tốt tất cả mọi chuyện cũng chỉ là để bảo đảm cho cô một tương lai an ổn
nhất, nhưng cô lại nói cho anh biết, anh dùng sự xuất sắc của chính mình khiến
cô nhục nhã?
“Em đã rất cố gắng để xứng đôi với anh, nhưng mà em không làm được…… Ở bên
cạnh hắn, em không cần lo lắng người ngoài đùa cợt nói em không xứng với hắn,
không cần hèn mọn đi đón ý nói hùa hắn, cũng không có lúc nào cảm thấy tự xấu
hổ, em cảm thấy…… rất thoải mái.”
Sự xuất sắc của anh làm cô tự ti, mà một người khác lại làm cho cô thoải mái,
đây là nguyên nhân khiến cô yêu thương người đó?
“Vì sao em không nói cho anh?”
“Em phải nói thế nào? Tình cảm ngay từ đầu đã không ngang nhau, anh luôn bảo
em không được như vậy, không được như vậy, nhưng em là bạn gái của anh, không
phải là con gái anh! Vì sao anh không nghe em nói? Vì sao không cho em tự quyết
định chuyện của mình? Có đôi khi em còn nghĩ rằng anh thực sự không phải yêu em,
đó chỉ là để thỏa mãn dục vọng muốn chiếm hữu trong tay thôi?”
Đó là bởi vì, anh biết chắc quyết định của cô là sai! Anh có thể nhìn cô đi
vào con đường sai lầm cũng không ngăn cản, sau đó nghiêng ngả lảo đảo bị thương
sao?
Dùng hết tâm tư để bảo vệ cô, suy nghĩ vì cô, kết quả là, tất cả những việc
làm này của anh đối với cô là một loại tội lỗi? Còn có loại tổn thương nào nặng
hơn những lời này không?
Cô nói, anh chỉ vì muốn dục vọng chiếm hữu.
Quan Tử Tu nhắm mắt lại, không còn gì có thể làm anh đau đớn bằng những lời
đó.
“Xin lỗi,em biết em nợ anh rất nhiều, nhưng em thực sự không thấy vui, Anh có
biết không, những thứ anh làm cho em, đều khiến em không thể hô hấp nổi……”
Anh khiến cho cô…… không thể hô hấp nổi.
Đến bây giờ anh mới biết rằng, thì ra cô luôn dùng tâm tình miễn cưỡng như
vậy khi ở bên anh, từng cho rằng tình yêu sẽ tồn tại đến khi bạc đầu giai lão,
cuối cùng mọi thứ lại biến anh thành người ép buộc còn cô thì phải nhẫn nhịn
không dám kháng nghị.
Rất đau xót, nhưng anh không cười nổi, cũng không khóc được.
“Cho nên ý của em là ở bên hắn, em rất thoải mái, còn ở bên anh em chỉ cảm
thấy thống khổ đến mức không thể hô hấp?”
“Tử Tu……” Cô không có ý kia đâu……
“Có phải không!” Mỗi quyền đấm lên trên tường, bộ dáng bây giờ của anh thật
đáng sợ, cô run như cầy sấy nhìn tơ máu trên vách tường màu trắng.
“Tử Tu, anh đừng như vậy……” Chưa từng thấy anh không khống chế được cảm xúc
như thế, cô nắm lấy cổ tay anh, sợ hãi thút thít, không cho anh làm ra những
hành vi tự ngược ấy nữa.
“Thì ra em còn có thể khóc vì anh.” Ngón trỏ đón lấy giọt nước mắt sắp rơi
xuống má phải của cô, cúi đầu cười khẽ, tiếng cười chua xót kia, càng khiến cô
khóc nhiều hơn.
“Xin lỗi anh, em xin lỗi……”
“Em nghĩ rằng một tiếng xin lỗi thì huề nhau sao? Đã biết nợ anh rất nhiều,
em muốn thế nào?”
“Em, em không biết……” Mấy năm nay, quả thật anh đã vì cô trả giá rất nhiều,
giải quyết mọi khó khăn trong cuộc sống, chuẩn bị tất cả mọi chuyện…… Anh biết
rõ cô không thể làm được những chuyện này tốt như anh, cho nên tất cả đều là anh
xếp đặt…… Cô phải trả nợ anh thế nào đây?
Quan Tử Tu không nhìn vào sự mờ mịt thất thố của cô, cúi đầu hôn xuống môi
cô.
Cô kinh ngạc, trừng mắt nhìn anh.“Tử …”
Không để ý tới sự kháng cự ấy, anh kiên định hôn sâu hơn, gần như mạnh mẽ
đoạt lấy đôi môi đỏ mọng, lực đạo quá mạnh cắn vào môi cô một cái, anh cảm nhận
được vị tanh của máu lan tràn trong khoang miệng mình.
“Dùng một đêm cuối cùng của em, sau đó chúng ta, không ai thiếu nợ ai nữa.”
Cuối cùng, anh nói như vậy.
Cho tới bây giờ, anh chưa từng điên cuồng như thế.
Một đêm dài như vậy, anh gần như mất lý trí cùng cô điên cuồng dây dưa, mưa
rền gió dữ chỉ có kích tình, giống như muốn làm tê liệt, muốn phát tiết, cũng
giống như muốn ghi lại sức sống cuối cùng của tình yêu này.
Anh chưa từng đối đáp với cô như vậy, anh luôn quan tâm săn sóc cô, chưa bao
giờ thô lỗ đả thương cô, nhưng một đêm này, anh kích cuồng nhiệt liệt ở trong cơ
thể cô nhưng nước mắt lại không tiếng động rơi xuống, chưa từng ngừng lại.
Cô làm anh tổn thương, rất nặng phải không?
Trong nháy mắt, cô tiếp nhận đau đớn, ôm chặt anh, nhưng lại không biết nên
làm thế nào mới có thể bù lại những lời nói tổn thương kia.
Cô lần nữa, lại một lần nữa nói xin lỗi, anh lần nữa, lại một lần nữa yêu
cầu.
Mãi cho đến khi tia sức lực cuối cùng cũng không còn, anh xoay người nằm
thẳng, đôi mắt trống rỗng không tìm thấy tiêu cự.
Trời… sáng rất nhanh
Tình yêu của họ cũng đã hết, không còn có ngày mai.
Anh xuống giường, nhặt quần áo lên từng chiếc mặc vào, độ ấm của đôi mắt từng
giọt từng giọt biến mất, cho đến khi không còn cảm xúc gì, anh xoay người, dùng
ánh mắt hoàn toàn xa lạ, lạnh như băng nhìn cô.
“Em nói, anh luôn nắm mọi thứ của em trong tay, tùy tiện thay em quyết định,
nhưng lúc này, là lựa chọn của chính em, bất kể kết quả tốt xấu thế nào, em tự
làm tự chịu, không oán hận.”
Anh dừng lại một chút.“Cho tới bây giờ, sự dung túng của anh với em thật sự
là sai lầm, không sao, nếu anh còn ở đây có thể giúp em giải quyết hậu quả,
nhưng lúc này, anh không giải quyết được, cũng không có sức lực mà giải quyết.
Là đúng hay sai, anh không biết, nếu em vui vẻ, anh chúc phúc cho em, còn nếu là
sai lầm, cũng vĩnh viễn đừng đến nói với anh. Từ hôm nay trở đi, hai người hai
hướng, tất cả mọi chuyện của em không còn liên quan đến anh nữa, anh cũng sẽ
không can thiệp nữa.”
“Tử Tu……” Cô nghẹn ngào.“Anh…… rất hận em sao?”
“Hận?” Anh khẽ cười.“Anh rất yêu em, đã từng.”
Đã từng……
Cho nên, bây giờ, không còn yêu nữa.
Cô hiểu rồi, nhắm mắt lại, nước mắt rớt xuống khóe mắt, tháo chiếc nhẫn ở
ngón áp út, trả lại cho anh.
Anh im lặng cầm lấy, nắm chặt trong bàn tay, cuối cùng cảm nhận được chiếc
nhẫn ấm lên, anh kéo cửa sổ ra, không chút lưu luyến nào ném mạnh ra bên
ngoài.
“Đi tìm vui vẻ của em đi, anh thành toàn cho em! Đời này, đừng xuất hiện
trước mặt anh nữa.” Đây là câu nói cuối cùng của anh với cô.