Đừng Nói Lời Tạm Biệt

Chương 5 :

Ngày đăng: 12:06 18/04/20


Phần 1Sáu năm sau



Tận cùng của một ngõ nhỏ u tĩnh có một cửa hàng bánh kem, bởi vì nơi này rất

yên tĩnh cho nên hiếm có người đi đến đây, ngày thường chỉ có vài khách hàng

thân quen, nếu không nữa thì chính là người không cẩn thận bị lạc đường tới

đây.



Nhưng, nó lại vô cùng đặc biệt, bên trong đó trưng bày rất nhiều loại bánh

đều được ra đời từ bàn tay thiết kế khéo léo của bà chủ, loại bánh này chỉ có ở

đây, không có chợ nào bán cả, số lượng mỗi ngày, hình thức mỗi chiếc bánh cũng

không đa dạng, nhưng vô cùng tinh xảo ngon miệng, bình thường những người ăn ở

đây một lần thì chắc chắn sẽ quay lại lần nữa.



Buổi trưa vừa qua, không có vị khách nào, một cô gái đứng ở góc tập trung

tinh thần nhìn tạp chí trên bàn, ánh mắt thật lâu không động đậy.



Tiếng chuông gió thanh thúy vang lên, chiếc cửa kính bị đẩy ra, một người phụ

nữ hơn ba mươi tuổi đi vào, giương mắt thoáng nhìn qua quẩy thu ngân sau đó lợi

dời đi chỗ khác.



“Tiểu Hạ, chị mua cơm hộp rồi, mau tới đây ăn.”



“Chị Trịnh, chờ một chút.” Đôi mắt lay động một chút rồi nán lại trên tạp

chí, khao khát tham lam đọc từng chữ.



“Bài viết đó em đã xem hơn một tuần rồi, thuộc chưa vậy?”



“Còn chưa thuộc được.”



“……” Ý của cô là thật sự muốn học thuộc sao? Chị Trịnh lắc đầu, quả thực

không có biện pháp với cô ấy.



“Có thời gian xem chuyên mục y học nước ngoài, làm sao không dành ra chút

thời gian nghiên cứu bánh kem hồng bổ sung vào thực đơn?” Lúc đầu người nào đó

tiếng Anh chỉ là tạm được, vài năm đầu cô còn phải nhờ người phiên dịch nữa, vì

đọc tạp chí này quá nhiều, mấy năm nay tiếng Anh của cô có thể nói là đột nhiên

tăng vọt, có khi còn đọc đến mất ăn mất ngủ.



Làm ơn, cần học cái ngôn ngữ đó làm gì chứ!



Di động trong góc thực không đúng thời điểm vang lên, chỉ thấy hai mắt cô vẫn

còn lưu luyến ở trên tạp chí, lấy tay sờ soạng cái di động bên cạnh, nhận điện

tùy ý nói “alo”, chỉ chốc lát sau, vẻ mặt Hạ Vịnh Tự biến đổi, lại kích động

nói:“Vâng vâng! Tôi lập tức qua đó.”



Chờ cô cúp điện thoại, chị Trịnh quan tâm hỏi thăm:“Có chuyện gì sao?”



“Nhà trẻ gọi điện đến, nói Tiểu Tinh đang ở bệnh viện……”



“Tại sao có thể như vậy?”



“Nói là cả lớp bị ngộ độc thức ăn, bây giờ em phải vào bệnh viện ngay.”



“Được rồi, được rồi, vậy em nhanh đi, tiệm bánh để chị coi được rồi.”



“Cám ơn chị, chị Trịnh.” Lấy cái túi xách, xoay người vội vàng đi được hai

bước, lại dừng lại.



“Làm sao vậy?”



“Là……” Hạ Vịnh Tự ấp úng, mặt lộ vẻ khó xử.“Là bệnh viện kia……”



“Kia?” Nhìn thấy biểu cảm cảu cô, chợt hiểu ra.“Trùng hợp vậy sao?”



“Bây giờ…… Làm sao bây giờ?”



“Cái gì làm sao bây giờ? Bệnh viện cũng không phải hắn mở, Mặc kệ đi!”



“Nhưng mà……”



“Hạ Vịnh Tự!” Làm lão bản nương hét lớn một tiếng:“Em làm gì vậy hả, con em ở

bệnh viện, em không nhanh chóng qua đó đi, còn ở nơi này tranh cãi với chị mấy

chuyện vớ vẩn ấy, rốt cuộc con em quan trọng hay là tên bạn trai đã chia tay lâu

rồi không có liên quan gì quan trọng! Lời nói tuyệt tình đó đã là 800 năm trước

rồi, bệnh viện lại lớn như vậy, đến cũng chưa chắc đã gặp, mà cho dù gặp, hắn

cũng chưa chắc đã nhớ mình đã từng nói gì, sao em cứ để tâm vào mấy chuyện lặt

vặt này vậy?!”



Một hơi quát lên một câu dài, Hạ Vịnh Tự bị mắng, ngoan ngoãn thấp giọng:“Em

đi ngay đây!”



Nhìn thân ảnh kia biến mất trước mắt, chị Trịnh nhịn không được một trận lắc

đầu thở dài.



Chưa thấy qua cô gái nào ngốc như vậy, thành thật như vậy, lại…… si tình như

vậy, rõ ràng ngày ngày đêm đêm vướng bận người kia, cũng biết rõ người kia ở

đâu, nhưng lại chỉ dám mỗi ngày sưu tập chuyên mục mà anh viết, chăm chú xem

từng tiết mục phỏng vấn để quan tâm đến tình hình gần đây của anh, từng chữ từng

chữ đọc hơn một ngàn lần để thỏa nỗi nhớ, cũng không dám tới gần nơi anh công

chỉ cách đây có mười cái ngõ, cũng chỉ bởi vì một câu nói của anh trước khi chia

tay:“Vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt anh.”
của tiểu tử kia làm cô rất đau lòng.“Bảo bối, mẹ nuôi vừa mới lớn tiếng quá có

dọa đến con không?”



Tiểu Tinh khẽ lắc đầu.“Mẹ làm sai việc gì sao? Vì sao mẹ nuôi lại mắng

mẹ?”



“Không làm gì sai cả, chỉ là mẹ con ngốc quá!” Hạnh phúc của chính mình lại

không biết cách nắm lấy, để nó tuột khỏi tầm tay, ngốc ngốc ngốc, ngốc chết

mất!



Cô còn không hiểu kẻ ngốc kia sao? Vừa mới ở trước mặt cô nói rất mạnh mẽ, vẻ

ngoài thì rất kiên cường nhưng cô dám chắc bây giờ đang trốn trong phòng bếp

vụng trộm khóc lóc.



Dùng hiểu biết bấy lâu nay mà nói, cô dám chắc nha đầu ngốc kia nhất định sẽ

giữ lấy tình yêu đầu đời ấy, cho dù đối phương cả đời không biết, cô vẫn sẽ ở

phương xa yên lặng yêu, đến già, đến chết!



Tình cảm sâu nặng đến như vậy, vì sao không thử một lần chứ? Dù sao người đàn

ông đó cũng từng thật lòng yêu cô, mặc kệ cảm giác lúc trước còn lưu lại vài

phần, ít nhất cô cũng phải cố gắng vì chính mình, cho dù cuối cùng có thể không

quay lại, như cũng không còn tiếc nuối gì cả!



Cuối cùng cũng chỉ có cô là mệt mỏi nhất, đến già vẫn cảm thấy sai lầm mà

mình đã phạm phải là không thể tha thứ, không thể tha thứ cho chính mình từng

làm thương tổn anh, nói đi nói lại cũng là không tư cách đi nói yêu đương với

anh.



Sáu năm nay, sự hối hận ngày đêm tra tấn cắn rứt cô, cô luôn tự trừng phạt

chính mình, cố tình tự ngược mình để bù lại những tổn thương đã gây ra cho anh,

cuối cùng tới khi nào cô mới bằng lòng buông tha cho chính mình đây?



“Mẹ nuôi, con có thể hỏi mẹ mọt chuyện không?” Tiểu Tinh do dự một chút, nhẹ

giọng hỏi:“ Bác sĩ thúc thúc kia, là người rất quan trọng đúng không?” Nếu không

tại sao sau khi gặp người đó mẹ lại không an tĩnh như thường, giống như thương

tâm đếnhình như mẹ đang rất buồn…… Chính là muốn khóc mà không khóc được.



Người đó với mẹ quan trọng đến thế nào mà có thể khiến mẹ như vậy.



Trịnh Minh Quyên có chút ngoài nghi ngờ. Ngay cả Tiểu Tinh cũng nhận ra, vậy

mà cô ấy bây giờ còn làm bộ không sao cả!



Nhìn lại khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn trông chờ đáp án kia, suy nghĩ của cô vừa

được khai thông– đúng rồi, nếu không lay chuyển được tảng đá kia, cô không ngại

phải nhờ đến đứa trẻ này đâu!



“Tiểu Tinh, mẹ nuôi nói thầm với con, con không được nói cho mẹ nha!”



“Vâng.”



“Thực ra, bác sĩ thúc thúc kia là người trong lòng của mẹ con, nhưng con

không biết đâu, mẹ con nhát gan lắm, thậm chí nhìn thấy con gián cũng sẽ gào

thét đến chói tai, đương nhiên không dám nói cho người ta biết rồi! Sau đó người

kia không biết, mẹ con cũng rất buồn, buồn lắm đó, bình thường vẫn thường trốn

trong góc mà lén lút khóc lóc đó.”



Thì ra, bác sĩ thúc thúc kia, chính là người mẹ luôn nhớ nhung, người khiến

mẹ mỗi buổi tối đều trốn trong chăn khóc trộm!



“Vậy…… Người kia có thể không thích con không?”Người đó rất quan trọng với

mẹ, nhỡ đâu người ta không thích cậu, có phải mẹ cũng sẽ không cần cậu nữa

không?



“Đương nhiên sẽ không rồi! Tiểu Tinh của chúng ta đáng yêu như vậy.” Ôm tiểu

soái ca một cái, hôn cậu vài cái tiếp tục chứng minh.“Tiểu Tinh có phát hiện ra

không, con và bác sĩ thúc thúc đó rất giống nhau, hắn làm baba của Tiểu Tinh thì

thật tốt, cùng nhau đi trên đường, mọi người sẽ nói hai cha con nhà này rất đẹp

trai, Tiểu Tinh không muốn có ba ba sao?”



Nếu là ba ba như vậy…… Cậu đương nhiên là muốn rồi!



“Còn nữa, Tiểu Tinh không hy vọng mẹ con vui vẻ sao? Bác sĩ thúc thúc có thể

làm cho mẹ con cười rất vui vẻ nha!”



Như vậy, mẹ sẽ không vụng trộm khóc lóc một mình nữa phải không?



“Tiểu Tinh dũng cảm như vậy, nhất định sẽ giúp mẹ, đúng không?” Cuối cùng là

đòn kích tướng.



Tiểu Tinh nghiêm túc gật đầu.



Lá gan của mẹ nhỏ cũng không sao hết, cậu lớn rồi, sẽ giúp mẹ đánh con gián,

cũng sẽ giúp mẹ vui vẻ.



Tuy rằng cậu chưa theo đuổi ai, không biết phải theo đuổi thế nào, nhưng

những cô bé trong nhà trẻ rất thích gọi cậu đi chơi, mẹ nuôi nói đó là vì mấy cô

bé đó thích cậu, muốn “theo đuổi” cậu, nếu đây đúng là việc theo đuổi kia, vậy

cậu có thể hiểu được. Mẹ rất yêu cậu, cậu phải giúp mẹ theo đuổi người đàn ông

mà mẹ thích.