Đừng Nói Lời Tạm Biệt
Chương 6 :
Ngày đăng: 12:06 18/04/20
Phần 1
Vận mệnh của con người rất kì lạ, cùng ở trong một thành phố, sáu năm chưa
từng một lần gặp mặt, một khi đã đụng phải, tựa như gặp phải phép thuật, mặc kệ
đi đến nơi nào cũng sẽ gặp được người đó, cho dù cố tình tránh xa cũng không có
tác dụng.
Cô đã rất cố gắng áp chế mong muốn được gặp anh, cho nên nơi cô ở và nơi anh
làm việc luôn bảo trì khoảng cách 10 tuyến phố, nhưng vận mệnh này thật biết
trêu đùa, chọn đúng lúc người ta không phòng bị mà tấn công.
Đi tới địa chỉ giao hàng cho khách, đưa bữa trưa tới cho cả một văn phòng, đi
ra khỏi tòa cao ốc, hơi nóng trực tiếp phả vào mặt khiến cô một trận choáng váng
hoa mắt, cơ hồ đứng cũng không vững.
Đúng là đòi mạng, 36 độ thế này không đem người ta nướng lên thì cũng không
thể không khiến con người bị cảm nắng.
Nhìn trái nhìn phải, phía trước có một quán cơm đơn giản, cô không suy nghĩ
nhiều liền tiến vào, ánh mắt kiếm tìm bàn trống thích hợp.
Thời tiết thật nóng, khiến cho suy nghĩ của cô cũng trở nên trì trệ, tầm mắt
quét một vòng, đầu óc mói chậm rãi phân tích hình ảnh cô vừa thấy, sau đó ngẩn
ra.
Tử Tu?!
Trực giác mách bảo phản ứng đầu tiên chính là lập tức xoay người rời đi, bị
cảm nắng cũng không sao.
Có lẽ anh ấy…… không thấy mình đâu?
“Vì sao thấy anh lại bỏ chạy?” Tiếng nói không nhanh không chậm thổi đến, ánh
mắt anh không rời khỏi tờ tạp chí trên bàn, đọc hết một trang, mới chậm rãi mở
mắt.“Anh làm em trướng mắt vậy à, em thà rằng để mặt trời nướng chín cũng không
muốn gặp anh?”
Vẫn là ngữ điệu nhàn nhạt đó, nghe không rõ cảm xúc gì.
Anh…… đang tức giận sao?
Cô cũng không biết, có chút hoảng loạn.
Từ trước kia, khi mới mến nhau, anh chính là con người hướng nội, ít có
người nào nhìn thấu được anh. May mà, chưa bao giờ anh che giấu cảm xúc với cô,
hỉ nộ ái ố đều thoải mái mở lòng để cho cô thấy rõ ràng, không để cho cô phải
suy nghĩ, đó là sự chăm sóc của anh, cũng bởi vì anh cho tới bây giờ vẫn chưa
từng coi cô là người ngoài.
Còn bây giờ, anh lại có ý muốn che giấu cảm xúc, cô căn bản là nhìn không
thấu.
“Xin lỗi……” Trừ câu xin lỗi, cô không biết còn có thể nói gì nữa.
“Ngồi xuống đi, anh phải đi bây giờ, sẽ không ai hiểu lầm đâu.” Người này
siêu cấp không chịu được nóng, không có một mùa hè nào là không bị cảm, chỉ cần
nhiệt độ không khí gần ba mươi độ, cô đã bắt đầu đau đầu, bây giờ loại thời tiết
này quả thực có thể lấy sinh mạng của cô, cô lại tình nguyện đi ra bên ngoài,
mặc kệ bị cảm nắng cũng không muốn ở cùng với anh, cô cũng có cá tính đấy
chứ!
Cô lẳng lặng kéo ghế ra, ngồi xuống, sau mới hậu tri hậu giác mới phản ứng
lại – anh vừa nói ai hiểu lầm cơ?
Phục vụ bước đến, anh theo bản năng đáp lại:“Cho cô ấy một ly ô mai ướp lạnh
–” Dừng một chút, hình như có chút tự giễu lại tiếp tục:“Anh quên mất em không
thích bị kiểm soát. Cần cái gì em tự gọi đi!”
“Tử Tu……” Anh còn nhớ rõ câu nói đả thương của cô trước kia sao? Bây giờ
những lời này vào trong tai cô, từng chữ từng chữ giống như chiếc kim nhọn đâm
vào trái tim, đau không kể xiết.
“Gọi đi, nhìn anh làm gì? Trên mặt anh không có menu đâu.”
Cô há miệng, cúi đầu lặp lại:“ Ô mai ướp lạnh……”
Phục vụ kỳ quái nhìn cô, cũng không nói gì, cầm lấy menu, có lẽ là cảm thấy
cô rất kì lạ sao, cùng một điều giống nhau, tại sao lại khiến họ khó xử lo lắng
lâu đến như vậy.
Cô cũng cảm thấy chính mình thật ngu ngốc, rõ ràng vẫn như vậy, vì sao lại
phải để tâm vào chuyện rắc rối ấy, tự tìm phiền não rất lâu sau khi đi hết một
vòng lớn cô mới phát hiện vẫn là muốn người kia.
Bá đạo của anh, kiểm soát của anh, cũng chính là những thứ cô muốn nhất, cũng
là thích hợp nhất với cô, nhưng trước nay cô chưa hề nghiêm túc cảm nhận sự dụng
tâm của anh, chỉ luôn nghĩ cách bài xích chúng.
Anh không quan tâm cô, cũng không để ý cô suy nghĩ thế nào, chỉ tự ăn phần
cơm của mình, tay trái lật giở tạp chí, nhất tâm nhị dụng. Cô không tự giác bật
thốt lên hỏi:“Anh– chưa ăn cơm sao?”
Đã hơn ba giờ chiều, bữa trưa đã qua lâu rồi, bữa tối thì lại quá sớm.
Anh luôn như thế, trước kia thời gian đọc sách lúc nào cũng mãi mãi không đủ,
người khác 24 giờ thì anh phải dùng tới 48 giờ, khi ăn cơm lại còn tranh thủ đọc
Trước khi đi, cô ngoái đầu nhìn lại, ánh nhìn sâu sắc.“Nếu em là người thông
minh, vậy anh chính là người đàn ông ngốc nhất trên đời.”
Anh hơi ngạc nhiên.
“Anh là bác sĩ, không cần em phải nhiều lời, vết thương ở đâu, nên tới đâu
điều trị. Em không biết cảm giác hiện tại của anh là yêu, là hận, hay khác nữa,
nhưng nếu giả vờ coi như nó không tồn tại, như vậy qua bao nhiêu năm, vẫn sẽ như
cũ đau triệt tâm phá phế. Nếu anh không thể thản nhiên đối mặt với nó, thực sự
buông tha và giải thoát, như vậy đời này của anh vĩnh viễn cũng không thể bắt
đầu lại một lần nữa, càng không yêu được bất kể một ai.” Nói xong, không đợi anh
trả lời, cô đi ra cửa, im lặng rời đi, không quay đầu lại.
Phần 3
Lần thứ ba gặp nhau, đã là một tuần sau.
Anh đi siêu thị mua một chút đồ dùng cá nhân tích trữ, không biết là thiên ý
hay là thảm họa tàn sát của số phận, nơi này cách chỗ ở của anh rất gần, trên cơ
bản hoàn toàn không có khả năng gặp phải, nhưng hôm nay anh lại gặp được.
Chuyện này kì thực là vì tên tiểu quỷ nhà anh. Có đôi khi cảm thấy Tử Cần
ngốc nghếch và người nào đó rất giống nhau, chưa nói đến, suy nghĩ đơn thuần,
ngại ngùng không dám cự tuyệt, kết cục chính là biến chính mình thành sơn cùng
thủy tận — đầu năm lại đem tiền sinh hoạt của mình cho người khác mượn, sau đó
khiến cho chính mình ba bữa cũng không thể ăn đủ!
Gọi nó chuyển đến sống cùng, tiểu quỷ lúc này lại rất có chí khí, kiên quyết
tự lực cánh sinh, nếu anh không ngẫu nhiên đến nhà xem một chút, có lẽ ngày nào
đó tiểu quỷ ngốc nghếch này sẽ làm chính mình chết đói mất.
Nhìn đi! Đầu tiên, chính là phải thay thế tên hết đạn cạn lương kia bổ sung
nhu yếu phẩm và kho lương thực để duy trì cuộc sống.
Mỳ? Nó rất lười, sẽ không nấu.
Mỳ ăn liền? Không dinh dưỡng, chất bảo quản nhiều như vậy, cũng không phải là
chuẩn bị đi vào Tử Cấm Thành.
Nghĩ ngợi một chút, anh đành phải bổ sung nhiều một chút sữa bột, ngũ cốc và
vài nguyên liệu nấu ăn đơn giản.
Bước vào siêu thị 5 phút, anh đã nhìn thấy cô, nhưng cô so với anh còn chuyên
tâm hơn, hắn cố gắng tránh đi, không muốn tiến lên.
Anh không phải ngu ngốc, hai lần gặp nhau, có thể cảm giác được cô thực sự né
tránh, thậm chí hoảng loạn đến mức làm đổ cả xe đẩy thuốc, nếu nhìn thấy anh là
chuyện phiền phức khó xử như vậy, anh cần gì phải làm mất mặt chính mình?
Chỉ một lát sau, cô đã đi tới quầy thu ngân. Có lẽ anh đã quên một chuyện,
người này không biết là trời sinh hay thế nào, luôn xuất hiện cùng với phiền
toái và rắc rối, trước kia giúp cô thu dọn cục diện rối rắm nhiều vô kể, hiện
tại không có liên quan gì nữa nhưng anh vẫn gặp phải –
Cho tới bây giờ sự kiện chỉ được đề cập trên TV và báo chí lại thực sự trình
diễn trước mặt anh. Thì ra thực sự có thiên binh có thể đeo mũ bảo hiểm, cầm
trong tay con dao gọt hoa quả cũng có thể thất mã mà cướp bóc, mà cô khi nào thì
không tính tiền, lại chọn đúng thời điểm đó!
Mọi người thét chói tai chạy ra, có người còn chạy ra rất xa lui đến góc
khuất nhất, chỉ còn nhân viên thu ngân tính tiền không dám vọng động cô.
Con dao gọt hoa quả sắc bén ở giữa cô và nhân viên thu ngân trong lúc đó qua
lại chớp lên, như muốn phô trương thanh thế. Quan Tử Tu ngừng thở, tuy rằng chỉ
cần liếc mắt cũng có thể nhìn thấy đây là tên cướp không hề có kinh nghiệm, bị
buộc tới đường cùng mới có thể nhất thời xúc động mà làm liều, có lẽ cũng không
có lá gan đả thương người, nhưng con dao cứ luôn vung lên trước mặt cô vẫn làm
anh kinh hãi đảm khiêu.
Nhân viên thu ngân hoang mang rối loạn khẩn trương đem tiền mặt từng xấp đưa
ra, anh nhẹ nhàng thở ra, trái tim đang treo cao định buông xuống, bỗng nhiên
tên cướp thoáng nhìn thấy cái gì đó, chộp tay về phía cổ cô, cô theo bản năng
tránh đi, nhất tranh nhất đoạt biến thành giằng co, mọi thứ bỗng trở nên hỗn
loạn.
Cô ngốc này! Đưa tiền cho hắn là được, cô kháng cự cái gì chứ!
Vì cô cứ cố bảo vệ như vậy, đối phương càng thêm tin rằng thứ cướp được là
vật phẩm đáng giá, đừng nói tên cướp, ngay cả anh cũng nghi hoặc đó là bảo bối
gì khiến cô không tiếc mạng sống mà bảo vệ.
Mọi chuyện trong nháy mắt rối tung lên, đối phương không nghĩ tới cô sẽ phản
kháng, trái tim hoảng hốt, con dao hoa quả lại hướng bàn tay cố ý bảo vệ kia của
cô vạch tới. Một khắc đó, trong đầu óc anh hoàn toàn ngưng trệ, đừng hỏi anh
đang nghĩ gì, anh thực sự không biết, chỉ biết là khi anh phản ứng bình thường
trở lại, trong lòng đang ôm cô, mu bàn tay một trận co rút đau đớn kịch
liệt.
Cô giật mình ngạc nhiên ngửa đầu, vừa thấy anh, sắc mặt hoảng sợ đại biến.“Tử
Tu!”
Máu tươi nhanh chóng trào ra, thấm cả hai tay cô, trong tiếng thét chói tai
cùng hỗn loạn, nhân viên bảo toàn nhân cơ hội áp chế tên cướp, nhưng tâm tư của
hai người họ đã không ở nơi đó……