Đừng Nói Lời Tạm Biệt
Chương 7 :
Ngày đăng: 12:06 18/04/20
Phần 1
Cô vẫn đang khóc.
Từ siêu thị đến phòng cấp cứu ở bệnh viện gần nhất, hai tay trầy xước nắm lấy
bàn tay phải của anh, nước mắt không tiếng động rơi xuống mãnh liệt, máu tươi
thấm ướt hai tay cô, cùng nước mắt trong suốt hợp thành nhất thể.
Dọc đường đi, nước mắt cô nhiều đến nỗi khiến cho lái xe taxi và nhân viên
cứu hộ cũng cho rằng anh sắp chết — nếu đây không phải tay anh, anh thiếu chút
cũng nghĩ như vậy. Anh hoài nghi anh chảy bao nhiêu máu, hẳn là nước mắt của cô
cũng không ít hơn chút nào.
Có nghiêm trọng như vậy sao? Chỉ là một vết thương nhẹ thôi mà.
“Tiểu thư, cô có thể ngừng khóc được không?” Ngay cả bác sĩ cũng nói như vậy,
tốc độ chảy nước mắt của cô, sẽ làm người ta tưởng rằng nơi đây có người chết
đó!
Các bạn nghe một chút đi, cô ấy vừa mới nói như thế nào?! Than thở khóc lóc,
cầu xin bác sĩ “Cứu mạng anh ấy”!
“Cứu mạng” nha! Mu bàn tay cũng như miệng vết thương — được rồi, đúng là hơi
sâu một chút, máu cũng chảy ra hơi nhiều một chút, cũng phải khâu một chút,
nhưng…… làm gì đến nỗi cứu mạng chứ?
Cho dù cứ nói mãi với cô rằng, thực sự không có chuyện gì, nhưng cô cứ mãi
kiên trì như vậy, có gãy cái gì không lại muốn xông vào kiểm tra một chút, nói
không chừng lại đứt mất vài dây thần kinh…… Làm ơn, cánh tay làm bằng kim cương
cũng không đến nỗi phải như vậy!
Vấn đề chuyên môn bị chất vấn quá nhiều lần, bác sĩ vô cùng không vui.“Tiểu
thư, rốt cuộc cô là bác sĩ hay tôi là bác sĩ?”
“Nhưng mà……Taycủa anh ấy rất quan trọng, không thể có một chút sơ xuất……” Cô
rất lo lắng, chứ đâu phải không tin y thuật của vị bác sĩ kia đâu!
“Tayai mà không quan trọng?”
“Anh ấy không giống như vậy……”
“Cái gì không giống?!” Anh ta là cha sinh mẹ dưỡng, người khác không như vậy
sao!
“Anh ấy, anh ấy là bác sĩ rất giỏi……Tayanh ấy có thể cứu rất nhiều người……”
Với anh mà nói, bàn tay kia là sinh mệnh của anh, vinh quang của anh, cả đời anh
cố gắng là vì bàn tay kia, nếu có chút chút tổn thương, cũng chính là phá hủy cả
đời người đó!
Nghĩ tới đây, cô lại đau lòng tự trách, càng không thể tha thứ cho chính
mình. Nếu không vì cô, anh cũng sẽ không bị thương, mỗi lần cô đều liên lụy tới
anh……
Bác sĩ đang khâu vết thương nhíu mày hỏi.“Cậu cũng là bác sĩ? Khoa nào
vậy?”
“Khoa ngoại.”
NHìn tới tờ thông tin bệnh nhân — Quan Tử Tu.“Thì ra là cậu, tôi rất hay đọc
chuyên mục cậu viết.” chuyên mục y học nước ngoài kia rất nổi tiếng, ông ta cũng
học tập rất nhiều từ đó, cũng phải công nhận rằng, con người này là tinh anh
giới y học của Đài Loan.
“Vậy cậu kiểm tra kĩ càng một chút không?” Bác sĩ ngoại khoa, quả thật hai
tay so với người bình thường quan trọng hơn, chút tổn thương cũng không
được.
“Không cần.” Quan Tử Tu mắt cũng không mở.
“Thường dùng kim khâu cho người khác, hôm nay nhìn thấy chính mình bị khâu,
có cảm giác gì không?” Làm bác sĩ thật bất đắc dĩ nha, y thuật cao minh tới đâu
cũng không cứu được chính mình.
“Không có cảm giác gì cả.” Quan Tử Tu mặt không chút biểu cảm. Gây tê, khâu
vài mũi, bàn tay căn bản không phải của chính mình, khâu thế nào cũng được.
Người này thật là. Bác sĩ lắc đầu, tiếp theo băng bó miệng vết thương.
“Thực sự không sao chứ?” Có thể nói chuyện quan trọng hơn được không? Cô gấp
đến độ muốn khóc.
Bác sĩ nhíu mày liếc nhìn anh một cái.“Muốn an ủi bạn gái một chút không? Cô
ấy thật khổ sở.” Từ đầu tới cuối nắm chặt bàn tay trái không bị thương của anh
không tha, thương tâm lo lắng đến mức ngay cả người ngoài cũng không nhẫn
tâm.
Quan Tử Tu dời ánh mắt về phía cô.
Nước mắt nóng bỏng rơi trên mu bàn tay anh, trong đầu anh hiện lên một đêm
của rất nhiều năm trước, cô cũng nắm tay anh như vậy, lo lắng rơi lệ, từng giọt,
từng giọt nước mắt, ôn nhu thương tiếc.
Ngay cả anh cũng không hiểu, rõ ràng không còn yêu nữa, trái tim đã thuộc về
một người đàn ông khác, còn có thể vì anh khóc như vậy, rốt cuộc là cô đa tình,
hay là nước mắt quá rẻ mạt?
“A…… Không phải, chúng tôi…… Không phải…… quan hệ như vậy……” Cô không biết
đang sợ cái gì, sợ bị người khác hiểu lầm sẽ làm anh mất hứng, vội vội vàng vàng
làm sáng tỏ.
Đôi mắt anh chợt lạnh lùng, bàn tay trái bị cô nắm chặt lặng lẽ rút về.“Đúng
là không phải.”
Đôi nam nữ này, rất kỳ lạ. Bác sĩ nhịn không được nghiên cứu qua lại vài
lần.
Không phải loại quan hệ này, sẽ vì đối phương mà khóc thành như vậy? Không
phải quan hệ loại này, sẽ nắm tay người ta tới nửa ngày cũng không muốn rút ra?
Cô gái đó rõ ràng là thâm tình như biển, mắt mù cũng có thể nhìn thấy, còn chàng
trai? Lại vùng vẫy không muốn bước tiếp, đem chính mình giãy dụa trong một loại
cảm giác không biết tên, cái này thoạt nhìn là vấn đề tâm lý rồi.
Cô sợ hãi, lén nhìn nét mặt lạnh như băng của anh.“Anh…… biết rồi?”
“Biết cái gì?”
“À…… Không, không có.” Cô vội vã che giấu.
“Khi em nói dối, thường không an ổn, cũng không dám nhìn thẳng vào người
khác, ngón tay hay xoắn vào nhau. Thói quen này nếu không thay đổi, em mãi mãi
cũng không lừa được ai.”
“A!” Cô vội vã nới tay, giả vờ yên lòng.
Anh cười nhẹ, âm luật hơi trầm xuống lại không có ý cười nào.
“Em…… muốn đi thăm một người, một người…… đã không còn trên đời nữa. Em không
biết phải nói với anh thế nào, cũng không biết anh có thể chấp nhận hay không,
cho nên…… em nghĩ, anh không biết có lẽ sẽ tốt hơn, cho nên mới không nói cho
anh.”
Chuyện này mở miệng khó lắm sao? Đã biết sớm sẽ có chuyện này, anh có thể
ngăn cô nhớ nhung một người đàn ông khác mà truy điệu tình yêu đã qua của họ
sao? Chẳng lẽ cô còn tin rằng anh sẽ oán hận đến bóp chết cô?
“Không cần phải nói. Anh đã nói sẽ không quan tâm tới chuyện của em nữa, em
không cần phải nói cho anh.”
“Nhưng mà……” Anh thoạt nhìn giống như đang hiểu lầm gì đó! khuôn mặt lạnh
lùng khiến cô một chữ cũng không nói được, bầu không khí cũng cứ đóng băng mãi
như vậy.
Cô ở trên đường mua hoa, hoa bách hợp thực thuần khiết, có lẽ, cô muốn truy
điệu đoạn tình yêu thuần khiết kia, ai biết được?
Anh đứng ở bên ngoài nghĩa trang, không nhìn cô lấy một cái.
“Cám ơn anh đã đưa em tới đây…… em…… à……”
Rõ ràng là muốn đuổi đi.“Yên tâm, anh không có dự định sẽ quấy rầy ai
cả.”
Cô muốn nói lại thôi, rồi sau đó thở dài, đóng cửa xe.
Anh không lập tức rời đi, chỉ là nhìn đám sương mù lam nhạt còn chưa tan hết
ở phía trước, tầm mắt cũng mơ hồ.
Cô thực sự rất dụng tâm, nơi này hoàn cảnh thanh u, có thể yên nghỉ như thế,
cũng là một loại hạnh phúc!
Anh rốt cuộc đang làm gì? Vì sao muốn tới đây một chuyến, tra tấn chính mình,
tự làm mình bối rối? Là muốn thấy rõ cô rốt cuộc yêu người đàn ông kia bao nhiêu
sao? Vậy thấy được rồi, nên ép trái tim chính mình chết đi, triệt để buông tha,
nhưng mà, tận đáy lòng vẫn có một phần không cam lòng……
Muốn tiếp nhận, lại không thể thuyết phục chính mình giả vờ là tất cả mọi
chuyện đều đã qua, quên mất tình yêu của cô và người kia, trái tim không đau đớn
ôm cô một lần nữa…… Níu không được, buông không xong…… Anh rốt cuộc đem chính
mình làm thành cái loại gì? Trên con đường tình yêu này, anh thất bại thật thảm
hại!
Vừa tròn một ngày.
Cô bên trong nghĩa trang, dùng cả một ngày đi ức hoài âu yếm người kia; Anh ở
bên ngoài nghĩa trang, dùng cả một ngày, làm cho trái tim mình nguội lạnh. Thực
sự, anh chỉ là muốn thử xem, trái tim có thể đau đến bao nhiêu, lạnh đến bao
nhiêu mà thôi, không cái ý gì khác.
Vùng núi có nhiều sương mù, chạng vạng cũng có mưa và chút sấm sét, anh không
rời đi, cô cũng không ra.
Tạnh mưa rồi, ban đêm sao rất nhiều, không giống như trong thành phố, mỗi một
ngôi sao đều thấy rõ ràng.
“Mỗi một ngôi sao trên trời, đều đại điện cho một đoạn tình cảm lưu luyến
trong cuộc sống.” Những lời này là ai nói? Đúng rồi, là anh, ngày valentine năm
thứ nhất, anh có chút lãng mạn.
Khi đó cô gái hồn nhiên kia, kề ở khuỷu tay anh, men say mông lung, ngây thơ
mở mắt, thực cố gắng muốn thấy rõ ngôi sao đại diện cho tình yêu của họ ở
đâu.
“Không cần nhìn nữa, nhất định là ngôi sao sáng nhất kia.”
“Vì sao?” Cô hỏi lại.
“Bởi vì có người rất yêu rất yêu.” Anh trả lời như thế.
“Ai?” Cô kiên trì truy hỏi, anh thủy chung không đáp, sau đó cười hôn cô, đề
tài kết thúc.
Anh, rất yêu rất yêu, cứ nghĩ cô hiểu, cứ nghĩ cô cũng vậy, cứ nghĩ rằng tình
yêu của họ cũng giống như ngôi sao kia sáng mãi không tắt. Nhưng bao lâu nay, nó
đã không còn nữa, trên trời cũng có rất nhiều ngôi sao khác, không chỉ là một,
giống anh vậy.
“Tử Tu, anh còn chưa về?” Giọng nói cực nhẹ và mỏng thổi vào tai, bước chân
cô chậm chạp, đi tới phía anh.
Anh mở cửa, xuống xe.
Cô toàn thân ướt đẫm, hai mắt sưng đỏ, có lẽ khóc rất lâu. Không kịp mở
miệng, cô đột nhiên nhào vào lòng anh.“Xin lỗi, em không có cách nào dũng cảm……
hôm nay, cho em dựa vào anh một chút……”
Cô thôi khóc, ôm chặt anh, thì thào gọi :“Tử Tu……”
Vì sao, cô có thể khóc vì người khác, lại gọi tên của anh? Anh không hiểu,
anh đã không còn hiểu cô nữa……
Hai tay ôm chặt, anh không thể nghĩ gì nữa, cúi đầu kích cuồng — hôn cô, ngăn
chặn tiếng khóc, cũng hôn tới điên cuồng.