Đừng Nói Lời Tạm Biệt
Chương 8 :
Ngày đăng: 12:06 18/04/20
Phần 1
Lại một lần nữa nhận được điện thoại của Tiểu Tinh, đã ba ngày sau.
Cậu nói, mẹ cậu phát sốt, trán rất nóng, mẹ nuôi ở dưới lầu nói chuyện với
khách hàng, cậu không biết phải làm sao bây giờ.
“Quan thúc thúc, một mình cháu rất sợ, thúc có thể qua đây không?” Đầu dây
bên kia là đứa trẻ yếu ớt bất lực cầu xin. Nhưng Tiểu Tinh có biết không? Ý chí
của anh cũng yếu ớt đến không chịu nổi một kích thích nào nữa, anh không biết
nếu bây giờ gặp cô, anh còn có thể làm ra chuyện gì nữa.
Gặp gỡ cô, biết rõ là sai, biết rõ sẽ lại bị thương một lần nữa, lại bị đau
một lần nữa, nhưng anh vẫn muốn gặp. Cô là ma quỷ trong đời anh, cả đời anh
không thoát ra được.
Cuối cùng, anh vẫn đến đó.
Bước đầu xem kỹ tình huống một chút, quay đầu hỏi:“Trong nhà có hòm thuốc
không?”
Tiểu tử kia không dám chậm trễ, bước nhanh chạy đi, lại ôm hòm thuốc quay
lại.
Anh tìm tòi một chút, không có thuốc hạ sốt.
Vì thế anh đi tới tủ lạnh trong phòng bếp, tìm một tảng đá đập vỡ, đổ vào túi
plastic, lại dùng khăn lông gói lại làm thành một túi chườm đơn giản. Một tay
làm việc này, một tay kia bận bấm di động.“Alo? Học trưởng, ngại quá, muộn như
vậy còn làm phiền cậu, tôi cần một ít thuốc hạ sốt…… Ừ, tình huống hơi xấu, hơi
39 độ 5, thân nhiệt cứ mãi không hạ được, ho khan, cổ họng hơi sưng, bước đầu
quan sát là cảm mạo dẫn đến viêm khí quản…… Được rồi, 20 phút nữa tôi đến chỗ
cậu, lát gặp sau.”
Cúp điện thoại, chuẩn bị ra khỏi cửa, tiểu tử kia nhắm mắt theo đuôi anh,
thẳng đến cửa mới dừng bước chân lại, dùng đôi mắt to đầy bất an nhìn anh.
Anh quay đầu, lưu ý đến đáy mắt sợ hãi của cậu bé. Tiểu Tinh thực sự không có
cảm giác an toàn, sợ anh bỏ lại hai người mà đi sao?
Chưa kịp suy nghĩ gì, anh vươn tay.“Muốn đi cùng thúc không?”
Ngay sau đó, cậu bé tự xỏ giày, bước nhanh ra ngoài.
Đứa bé này, thực sự rất nhu thuận.Tự mình xỏ giày, tự mình thắt dây an toàn,
tự mình ngồi ổn định, nắm lấy vạt áo của anh rất chặt .
Sau khi xuống xe, anh nóng vội, không tự giác đi nhanh hơn, Tiểu Tinh ở phía
sau cố hết sức đuổi theo cũng không dám tạo thành tiếng động quấy nhiễu người
lớn, anh phát hiện ra, dừng bước chân lại, một tay ôm lấy cậu bé.
“A!” Tiểu Tinh có chút kinh ngạc, hai tay cũng ôm lấy anh.
Không giống với…… cảm giác ôm mẹ, không giống.
Cậu hiện giờ lớn rồi, mẹ ôm cậu đều phải dùng hai tay, nhưng một bàn tay thúc
thúc là có thể ôm chặt cậu, rất có khí lực, cảm giác rất an toàn.
Cậu lén lút, rất nhẹ rất nhẹ dựa vào vai anh một chút, nhắm mắt lại, nhịn
không được vụng trộm nghĩ, nếu là thúc thúc, nhất định có thể bảo vệ rất tốt cho
hai mẹ con cậu, không để người xấu khi dễ, mẹ cũng sẽ không vất vả như vậy phải
không?
“Hư, nó đang ngủ.” Đứa trẻ này đêm nay cũng chịu đủ mệt mỏi rồi.
Quan Tử Tu âm lượng rất nhỏ, cầm thuốc xoay người đi.
“Đợi chút, cậu muốn đi như vậy sao? Không nói rõ một chút sao?” Dư Thịnh Đức
gọi anh lại.
“Nói rõ cái gì?”
“Nói những thứ cậu có thể nói. Ví như: Ai bị bệnh? Đứa bé này từ đâu đến?” Có
thể làm cho bác sĩ lạnh lùng Quan Tử Tu tự thân xuất mã, nửa đêm vất vả như vậy,
giao tình này tuyệt đối không đơn giản.
“Mẹ của đứa bé.” Bốn chữ đơn giản, lại muốn chạy lấy người.
“Mẹ của đứa bé? Sống chung sao! Sao tôi không biết!”
“Không phải như cậu nghĩ.”
“Còn phủ nhận nữa! Tôi cá là mẹ đứa bé này tuyệt đối là người yêu cũ của
cậu,‘Đi lại thân mật’ như vậy, dám phủ nhận thử xem!” Đứa bé như một bằng chứng
không thể chối cãi.
Quan Tử Tu cúi xuống.“Đúng vậy, nhưng đứa bé thực sự không phải của tôi.”
“Nhưng mà…… Đứa bé này thực sự rất giống cậu mà. Mẹ nó nói không phải, cậu
tin luôn sao? Bác sĩ Quan à, không có tinh thần khoa học cũng nên có một chút
tinh thần y học được không?” chỉ số thông minh của học đệ này rõ ràng không thấp
như vậy mà!
“Tôi không tin lời ai cả. Cậu nghĩ tôi không hoài nghi giống cậu sao? Ngày
đầu tiên nhìn thấy đứa bé này, tôi đã kiểm tra lí lịch của nó, ngày sinh không
đúng, nhóm máu không đúng, cái gì cũng không đúng.” Tiểu Tinh tuổi quá nhỏ, trừ
phi Hạ Vịnh Tự có thể mang thai hơn 15 tháng, bằng không tính thế nào cũng không
đúng.
Dư Thịnh Đức nói không ra lời.
Thực quái lạ, con của người yêu cũ, mà vẻ ngoài lại giống cậu ta như vậy, kết
quả lại không phải là con cậu ta…… Hoàn toàn chả có tính logic gì hết!
Xem đứa bé kia dựa vào cổ anh, gối lên vai anh ngủ ngon như vậy, bộ dáng toàn
“Tiểu Hạ, em có biết tình cảm của hắn với em có bao nhiêu sâu đậm không? Sau
khi hai người chia tay, hắn lại không có tin tức của em, sau đó anh tới trường
học tìm em, nhưng em lại tạm nghỉ học, có một số việc muốn cho em hiểu được,
cũng không thể nói ra.”
“Tử Tu rất kiêu ngạo, một khi em lựa chọn chia tay hắn, hắn căn bản sẽ không
níu kéo, cũng không thể cho em biết rằng hắn đang dùng toàn bộ sinh mệnh để yêu
em. Anh nghĩ hai người chia tay, lí do tuyệt đối không phải chỉ đơn thuần là
không còn tình cảm, lúc ấy, hai người đều còn trẻ, không đủ sức chống lại, cũng
không biết phải đối mặt với mọi chuyện thế nào mới có thể đi tới bước đó.”
“Anh nghĩ, có thể em sẽ cảm thấy trong đoạn tình yêu này là Tử Tu chiếm hết
ưu thế, hắn cường thế chủ khống nhất phương. (mạnh mẽ chiếm lấy thế thượng
phong, quyết định tất cả) Nhưng thực ra không hoàn toàn là như vậy, sự cân bằng
có phù hợp hay không, là quyết định của cả hai người mới được, Tử Tu yêu em, so
với em còn sâu nặng hơn, khi em phải đối mặt với áp lực, oan ức, hắn ở bên cạnh
cùng em khổ sở, bị cảm xúc của em kéo đi, khi em bị thương, thực sự hắn cũng bị
thương, không có gì là không công bằng hay ai mạnh ai yếu cả.”
“Một năm sau khi chia tay em, hắn hoàn toàn từ bỏ chính mình, đọc sách không
được, cũng không có để ý tới bất cứ chuyện gì, trốn học, hút thuốc, khi đó là
năm cuối, nếu không phải biểu hiện lúc trước của hắn nổi trội xuất sắc, giáo sư
cũng không đành lòng để một nhân tài cứ như vậy bị hủy diệt, hình như đã có một
lần hắn bị trường ép thôi học. Về sau, có lẽ là suy nghĩ lại, vì thiếu quá nhiều
tiết, một năm sau đó, hắn một lần nữa lại học hành tử tế, mới hoàn thành học
nghiệp cuối cùng.”
Chuyện đó…… Cô không hề biết.
Sau khi gặp lại, biểu hiện của anh đạm mạc như vậy, bộ dáng vẫn bình thường
như không có gì ảnh hưởng tới, cô thực sự cho rằng, anh không sao hết, nếu không
phải Quan đại ca nói cho cô, cô thậm chí còn không biết…… cô thiếu chút nữa đã
hủy diệt anh!
Khó trách, khó trách anh không có cách nào tha thứ, không có cách nào giải
thoát, cô làm tổn thương anh sâu như vậy mà……
“Nói cho em chuyện này, không phải muốn làm em áy náy, chỉ là hy vọng em nhìn
kỹ của quan hệ của hai người, suy xét cẩn trọng, con đường tương lai nên đi như
thế nào.” Anh cúi xuống, thật sâu chăm chú nhìn cô.“Em, vẫn yêu Tử Tu như cũ,
phải không?”
Hạ Vịnh Tự kinh ngạc.
Cô cái gì cũng chưa nói, anh lại giống như cái gì cũng biết.
Quan Tử Ngôn nở nụ cười.“Em không phải người có thể giấu tâm sự trong lòng,
anh liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấu, dựa vào những hiểu biết của em về Tử
Tu, em nghĩ hắn không nhận ra sao?” Có lẽ chính vì như thế, mới luôn không chết
tâm mà buông tha cho cô.
“Chuyện anh có thể nói, chỉ có như vậy, còn lại, em tự suy nghĩ nhé.” Uống
hết phần nước trà còn lại trong cốc, anh đứng dậy nói lời tạm biệt.“Anh phải đi
rồi, Tử Cần đợi không thấy người, chỉ sợ lại muốn giơ chân. Thằng nhóc này tính
tình nóng này, tại sao trầm ổn của Tử Tu không chia cho hắn một ít?”
Tiễn Quan Tử Ngôn xong, cô ngồi lặng trên sofa cả một ngày, không nhớ đến
chuyện phải đi mua nguyên liệu, chuyện gì cũng nghĩ không nổi, trong đầu chỉ có
một cái tên: Tử Tu……
Nhớ lại cuộc sống 28 năm qua từng chút từng chút, nhớ lại nhớ chuyện cùng
chia sẻ với anh, mỗi một câu nói của anh, tất cả đều tinh tế nghĩ lại một
lần.
Sống đến 28 tuổi, nghĩ lại mỗi chuyện mình đã làm, thành công không được bao
nhiêu, nhưng thất bại có thể chứa đầy trong cái sọt lớn, cô nghĩ, thứ mình đã
làm tốt nhất trong đời, cũng là một lựa chọn thông minh nhất, chính là yêu được
anh.
Nhưng đến cuối cùng, cô ngay cả chuyện duy nhất thành công cũng bị thất bại,
nhìn xem cô biến cuộc sống của mình thành dạng gì rồi?
Cô từng cảm thấy cả cuộc đời cô thật thất bại, thất bại đến không biết phải
làm thế nào đối mặt với chính mình, còn cuộc sống sau này nữa.
Nhưng Quan đại ca lại nói, Tử Tu rất yêu cô.
Từng có người đàn ông như vậy yêu cô, cuộc đời của cô, dù sao cũng không thất
bại lắm nhỉ? Thực ra, cô rất may mắn khi được gặp anh, có được tình yêu của anh,
đời này, thực sự rất đáng.
Không biết cảm xúc từ đâu đến, cô cầm điện thoại, bấm số.
“Tiểu Tinh?” Đầu bên kia, là tiếng nói trầm ổn của anh.
“Không, là em.”
Đầu bên kia lặng im.
“Em biết anh không muốn nói chuyện với em, không sao, anh không cần nói gì
cả, chỉ cần lặng im nghe em nói là được rồi. Tử Tu, em thật có lỗi, cũng không
thể cứu vãn được gì nữa, mọi chuyện đã qua đều là do em không hiểu chuyện, cho
tới hôm nay em mới biết được, thực sự em rất hạnh phúc, anh từng dụng tâm như
vậy yêu thương em, từng yêu anh và được anh yêu, thực sự là một chuyện hạnh
phúc, như vậy cũng đủ rồi, em không xin anh tha thứ, em biết đó không phải là
chuyện dễ dàng, thực sự, như vậy là quá đủ rồi.”
Quan Tử Tu nhíu mày.“Xảy ra chuyện gì?” Khẩu khí kia như là di ngôn vậy.
Cô nhẹ nhàng nở nụ cười.“Không có chuyện gì, chỉ là đột nhiên rất muốn nói
với anh một tiếng… cảm ơn anh, Tử Tu. Còn nữa, em chúc phúc cho anh. Em thực sự
hy vọng, anh có thể tìm được hạnh phúc của anh, có một người, giống như anh
trước kia, trả giá vì anh, quý trọng anh, bảo vệ anh. Vậy nhé, ngủ ngon.”