Đừng Nói Lời Tạm Biệt

Chương 9 :

Ngày đăng: 12:06 18/04/20


Phần 1

Một cuộc điện thoại, khiến trái tim anh lại rối loạn.



Đêm muộn, ngủ không nổi, nhớ lại từng câu nói của cô.



Thật buồn, chỉ là mấy câu nói đơn giản thế mà trái tim đã không thể yên ổn,

như vậy phải làm thế nào để thuyết phục chính mình, thuyết phục người khác, làm

thế nào để thực sự buông tha cô, quên cô đi?



“Từng yêu anh và được anh yêu, thực sự là một chuyện hạnh phúc, như vậy cũng

đủ rồi .”



Như vậy, thực sự đã đủ rồi sao? Hạnh phúc của cô, chỉ có một đoạn vậy tương

lai thì sao?



“Cám ơn anh, Tử Tu. Em thực sự hy vọng, anh có thể tìm được hạnh phúc của

anh.”



Nếu cô thực sự hiểu anh, chẳng lẽ lại không biết hạnh phúc của anh ở đâu sao?

Nếu có thể yêu được người khác, hôm nay tại sao còn có thể ở đây cùng cô dây dưa

không rõ?



Anh đứng ở bên cửa sổ, quan sát ánh đèn vạn nhà phía dưới, trong con mắt của

anh, không có nơi nào thực sự ấm áp chờ đợi anh, ban đêm thâm tịch, trái tim anh

lạnh như băng, hư không trống rỗng, vĩnh viễn chỉ có một mình anh, Đây là hạnh

phúc sao?



Bật mở radio, tìm được kênh quen thuộc, ít nhất, trước mắt đã tìm được một

chút ấm áp nhỏ nhoi.



Hôm nay, gặp lại một người quen đã lâu không gặp, cùng cô nói chuyện một

chút. Cô ấy thay đổi không ít, cô gái bên nhà trước kia còn có chút tính tình

trẻ con ngây thơ, bây giờ trở nên thành thục hiểu chuyện, chỉ là trong nụ cười

ấy, có một chút tang thương u buồn mà trước kia không hề có. Trước kia cô bé

luôn ngại ngùng vì khuôn mặt hơi tròn, giống trẻ con, không có phong thái của mỹ

nhân cổ điển, nhưng bây giờ, cô rất gầy, vòng eo mảnh khảnh, khuôn mặt trái

xoan, thật là có bộ dáng của tiêm nhược mỹ nhân. (Tiêm nhược mỹ nhân: vẻ đẹp

tinh tế)



Tôi nhìn thấy thực đau lòng lắm, có thể đoán được mấy năm nay cô ấy nhất định

gặp không ít khó khăn, cô giống hệt như em gái tôi, nhưng mà tôi lại không có

cách nào nói thêm gì cả, bởi vì…… ưu thương của cô đến từ em trai của tôi.



Một đoạn tình yêu ngọt ngào đẹp đẽ như thế, vì sao lại biến thành như vậy? Rõ

ràng hai người họ, đều rất để ý tới đối phương. Một người, có thể vì bạn trai

không muốn nhìn thấy, mà sáu năm cô không dám về nhà một lần, đem chính mình tới

một thành phố xa lạ. Một người khác, đem trái tim đặt ở nơi hoang vắng lạnh lẽo,

không hề nói đến chuyện tình yêu, họ đều bị thương, không ai khá hơn đối phương

cả.



Khi tuổi trẻ không đủ thành thục lý trí, kiêu ngạo, ngờ vực một chút, còn

nhiều nhân tố khác khiến cho tình yêu nứt vỡ, mất đi, còn bây giờ, trải qua

nhiều việc như vậy, trưởng thành rồi, đã học được cách để yêu chính mình, yêu

thương đối phương, trân trọng người bên cạnh mình, nhưng tại sao lại không thể

cho đối phương một cơ hội?



Trái tim là của em, nó đang nói gì, chính em rõ ràng nhất, không cần anh phải

nhiều lời. Tu, nếu em nghe được, anh chỉ muốn nói cho em, giậm chân tại chỗ, sẽ

không tốt cho em đâu, nếu em nói vì khúc mắc luôn nặng trịu trong lòng kia: Nó

đã tồn tại, không làm cách nào được, lại không thể buông tay, vậy chỉ có thể

tiếp nhận. Mấy năm nay, em ra sao, anh hiểu rất rõ, cũng bởi vì quá rõ, cho nên

anh biết, em không thể không có cô ấy. Quá khứ, đã qua rồi, các em còn có tương

lai, trong tình yêu, không phải chỉ cần hứa hẹn và che chở, khoan dung và tha

thứ càng quan trọng hơn, em hiểu chứ? Bài hát này, tặng cho em, cũng tặng cho

những người đang gặp khó khăn trong tình yêu, mong các vị có thể một lần nữa

nhìn lại chính mình, để cho những gì đang làm các vị bối rối có thể sớm được

giải thoát .



Trước kia đi ngủ thường có hơi thở của em trong không khí



Sau khi chia tay lại thường ảo tưởng em trở về



Gió thổi bên cửa sổ làm tắt ngọn đèn nhưng lại không hỏi đến đau khổ của

anh



Anh còn rất yêu em nhưng lại không dám thừa nhận



Ánh bình minh chiếu sáng làm hiện lên một tia hối hận



Sau khi chia tay anh thường sợ hãi lau nước mắt



Trái tim hoảng sợ mất đi lý trí bao vây khiến anh rất cô đơn



Anh thức trắng đêm chờ vết thương lành miệng



Chia tay đau khổ anh một mình chịu đựng, ai đã nói yêu là phải bày tỏ



Anh không muốn yêu ai, chỉ muốn được em bên cạnh



Em đi rồi không ai có thể giúp anh đỡ buồn trong đêm tối



Tình yêu của anh em có thể tàn nhẫn chối bỏ



Còn có thể xóa đi một cách dễ dàng



[ từ: Trần tín vinh ]



Anh an tĩnh đứng lặng, thật lâu, thật lâu –



Sau đó, cầm lấy chìa khóa xe, chạy vội ra bên ngoài.



Phần2



Dùng tốc độ nhanh nhất đi tới chỗ ở của cô. Hạ Vịnh Tự mở cửa, vừa thấy anh,

có chút kinh ngạc, nhưng kinh ngạc đó cũng không ảnh hưởng tới những rung động

của anh.


Về sau không biết tại sao, vào một buổi sáng, lại không thấy nó đâu. Có lẽ

cha anh quá yêu nó, cũng như quá tin tưởng nó, cho nên không nhốt nó lại, đến

bây giờ cũng không ngờ có một ngày nó sẽ bỏ ông đi mất, chuyện này khiến cho anh

rất buồn, không đành lòng nhìn chỗ trống đó, vốn định mua chú chó khác về thay

thế Tiểu Hắc, nhưng cha anh không đồng ý, từ đó không nuôi dưỡng vật cưng nào

nữa, có lẽ ông cảm thấy, với nó thật tâm có ý nghĩa gì chứ? Cuối cùng thì cũng

bỏ đi mà thôi.



“Mấy tháng trước, không biết tại sao, Tiểu Hắc lại tự tìm được đường trở

về.”



Quan Tử Tu nuốt miếng cơm.“Phải không? Ba nhất định rất vui.”



“Đúng vậy! Vốn cho rằng đã mất rồi, nhưng kỳ thực ai mới là người đối tốt với

nó nhất, nó đều biết cả, ở bên ngoài vài năm, nó nhất định cũng rất muốn về, chỉ

là không biết phải trở về thế nào thôi. Ba ngoại trừ luyến tiếc, trong lòng có

lẽ cũng tin tưởng nó sẽ quay về, cho nên những thứ mà Tiểu Hắc đã từng dùng lại

không hề bỏ đi.”



Động tác gắp đồ ăn của Quan Tử Tu dừng lại một chút, không lên tiếng trả

lời.



“Anh có hỏi qua ba, vì sao không để cho anh em mình tìm một con chó để thay

thế? Nhưng ba nói, con chó quý thế nào cũng không thể thay thế được những hồi ức

ấm áp của ông và Tiểu Hắc. Anh hỏi ông:‘Nó từng bỏ đi như vậy, trong lòng ba

không có cảm giác không an toàn, không sợ nó lại trốn đi sao?’ ba nói, không,

bởi vì nó đã quay lại, chính là nó đã cam tâm tình nguyện trở về, không ai bắt

buộc nó, trải qua nhiều năm như vậy, nó còn nhớ rõ cái nhà này, vất vả để trở về

như vậy, tuyệt đối sẽ không bỏ đi nữa. Nó vẫn còn yêu cái nhà này thì tại sao

chúng ta không cho nó một cơ hội?”



Quan Tử Tu một giây trầm mặc, khuôn mặt nhìn không rõ cảm xúc.



Quan Tử Ngôn mỉm cười.“ từ từ ăn, anh đi cho Tiểu Hắc ăn cơm.”



Cơm nước xong, Quan Tử Ngôn ngồi phía trước đọc báo, không thấy bóng dáng hai

tiểu quỷ đâu, anh mở miệng hỏi:“Duyệt Duyệt đâu?”



“Nằng nặc đòi bơi, Tử Cần mang nó đi rồi.”



Tiểu quỷ này đứng núi này trông núi nọ, có mấy ông chú chiều chuộng, cái gì

cũng quên hết rồi.



“Duyệt Duyệt…… không biết bơi sao?” Là anh nhớ lầm hay là người làm papa kia

đã quên?



“Đúng vậy!” Người cha nào đó trả lời thật khoái trá.



“Vậy anh còn để nó đi!” Rất nguy hiểm nha.



“Anh có dặn Tử Cần lưu ý, không sao đâu. Nó mấy hôm trước còn năn nỉ học

Taekwondo để bảo vệ papa, nghe thật là có hiếu nha, anh đồng ý khiến nó cảm động

3 phút liền. Nhưng mới một tuần, mặt mũi nó bầm dập, khóc lóc chạy về nói với

anh, nó không muốn học nữa.”



Nghe qua, hình như cũng rất giống người nào đó, tính trẻ con hồn nhiên, làm

việc gì cũng chỉ được một nửa, hoàn toàn không biết tự lượng sức mình, ý nghĩ

rất kỳ lạ, chuyện làm được chỉ đếm trên đầu ngón tay, thực khiến cho người ta

đau đầu.



“Vì sao em cảm thấy anh rất vui sướng khi người khác gặp họa? Biết rõ không

được còn để cho nó làm liều.” Khóe miệng dương cao như vậy, rốt cuộc anh có phải

cha đứa nhỏ không nữa!



“Không cho nó thử sao biết nó không làm được?”



“Nhưng khi nó bị thương anh không thấy đau lòng sao?”



“Có chứ, cho nên khi nó bị thương, anh sẽ ở bên cạnh, để cho nó vừa khóc vừa

ôm chặt lấy. Làm cha mẹ luôn cho rằng mình có tư cách nói ‘Cha là vì tốt cho

con’, kỳ thực đôi khi để cho nó vấp ngã, đau đớn, mới có thể lớn lên. Cái này

gọi là đi một ngày đàng học một sàng khôn, nếu em lúc nào cũng chỉ muốn bảo vệ

nó thật tốt, chỉ biết nuôi nó thành một đóa hoa trong nhà kính, vậy sau này nó

làm sao để đối mặt với cạnh tranh và áp lực cuộc sống? Có rất nhiều cách để thể

hiện tình yêu, nếu như phương thức của em, cũng là thứ nó muốn, như vậy mới có

thể cộng minh, bằng không tình yêu và sự bảo vệ của em chỉ khiến nó bị trói

chặt, khiến nó bị áp lực không cách nào giải tỏa. Buông tay để cho nó bước, sau

khi vấp ngã tự nó sẽ quay đầu, cùng với ngay từ đầu đã bảo nó đừng đi, bảo vệ

không để cho nó ngã, tuy rằng kết quả cuối cùng giống nhau, nhưng ý nghĩa lại

khác nhau, ít nhất khác nhau trong quá trình. Có khi, em nghe cảm thụ của đối

phương một chút, tôn trọng ý kiến của người ta một chút, có lẽ thứ cô ấy muốn

chỉ là khi bị thương, có thể được em ôm, có thể dựa vào em, như vậy mà

thôi.”



Tiểu Hắc không biết từ lúc nào đã tới bên chân anh, khẽ cọ, Quan Tử Tu ngồi

thẳng lưng, lặng im, nhíu mày trầm tư.



“Đại ca, anh có chuyện gì cứ nói thẳng ra được không?” Cả một buổi sánglời

anh nói luôn mang hai tầng ý nghĩa.



“Còn tưởng rằng em sẽ giả bộ không hiểu chứ!” Rốt cục cũng phải đối mặt.



“Em không phải không hiểu, chỉ là……” Anh dừng một chút.“Em đã thử qua, thực

sự, em cũng đã tự nói với mình cho cô ấy một cơ hội, nhưng cô ấy không cần. Em

không biết cô ấy đang nghĩ gì, cũng không muốn tìm hiểu, em thực sự rất mệt rồi,

ấy khiến em…… dù muốn cũng không thể buông tay……”



Khó trách cảm xúc của anh lại tệ như vậy.



“Đừng trách Tử Cần, nó hát loại bài hát này không phải để chọc giận em, chỉ

là lo lắng cho em, lại không biết biểu đạt thế nào, đành phải dùng cách này để

em đối mặt với mọi chuyện thôi.”



“Em hiểu mà, để em bình tĩnh một chút, không sao đâu.” Anh đứng lên, phủi

phủi mông quần.“EM ra ngoài một chút.”