Đừng Nói Lời Tạm Biệt

Chương 10 : Chương 10 (end)

Ngày đăng: 12:06 18/04/20


Phần 1



Trên bờ đê hẹp của đồng ruộng, anh bước đi thật chậm, đàu óc trống rỗng,

không muốn suy nghĩ gì nhưng từng dòng hình ảnh lại theo trí nhớ mà hiện

lên.



Con đường này, anh và cô từng dắt tay cùng đi qua. Anh học ở Bắc Thượng, gần

một năm bị người nhà trêu là nhớ người yêu, cho nên mỗi lần trở về, chắc chắn sẽ

gặp cô, kể chuyện cuộc sống, số lần càng ngày càng nhiều, bất tri bất giác đã

không thể đếm trên đầu ngón tay.



Lần đầu tiên hôn cô, là ở cạnh gốc bàng kia, cả hai đều là lần đầu tiên,

không biết cách chọn vị trí, cũng không biết thế nào là lãng mạn, cho nên nó qua

rất nhanh, hai người căng thẳng đến mức không nói với nhau câu nào.



Mỗi lần hẹn hò xong, anh đưa cô về nhà sẽ đi qua con đường này, vòng lại một

chút nữa chính là nhà cô…



Bước chân anh chậm một chút, xoay người quay lại.



Không được, con đường này sau này anh không nên tới nữa.



“Quan thúc thúc…” Tiếng gọi quen thuộc đó khiến anh ngừng bước chân, ngạc

nhiên quay đầu.



“Tiểu Tinh?!” Sao cậu bé lại ở đây? Vậy Hạ Vịnh Tự…… Chưa kịp nghĩ nhiều đã

nhanh chóng bỏ của chạy lấy người.



“Quan thúc thúc, chờ cháu…” Bước chạy bịch bịch phía sau, kích động anh.



Quan Tử Tu nhắm mắt lại.“Tiểu Tinh, thúc cầu xin cháu đừng nói với mẹ cháu

được không?”



Anh thực sự rất muốn cắt đứt, không muốn dậy dưa gì với cô nữa, nhưng vì sao

dù anh có làm cách nào cũng không thoát khỏi cô?



“Cháu…… Nhưng mà…… Cháu không ở cùng mẹ……”



Bước đi của anh đột nhiên dừng lại, quay đầu trừng cậu bé.“Có ý gì?”



“Mẹ…… đem cháu về nơi này với ông ngoại, bà ngoại, bảo cháu thay mẹ làm bạn

với ông bà…… Mẹ nói, mẹ có chuyện quan trọng, không biết khi nào mới có thể đón

cháu về…… Quan thúc thúc, có phải mẹ không cần cháu nữa?”



Quan Tử Tu nghe được lửa giận phừng phừng.



Đúng là con người không có trách nhiệm! Đối với anh không nói làm gì, dù sao

anh đã quen rồi, nhưng đứa trẻ là con của cô, có bản lĩnh sinh ra, chẳng lẽ

không có bản lĩnh nuôi dưỡng?



Anh ngồi xuống, vòng cánh tay ôm lấy thân hình bé nhỏ kia, trầm mặc không

nói.



“Cháu nghĩ là…… Mẹ ở cùng với thúc chứ……”



“Không có, thúc không biết mẹ cháu ở đâu cả.” Cũng không muốn biết, tất cả

những thứ thuộc về cô anh không muốn hỏi tới nữa.



“Vậy…… không phải vì thúc không thích cháu, cho nên mẹ cháu mới mang chấu để

ở đây sao? Quan thúc thúc…… hay là mẹ không cần cháu nữa…… Cháu không muốn trở

về cô nhi viện……”



Cô nhi viện?!



Ba chữ này làm đầu anh chấn động một lúc. Tiểu Tinh từng ở cô nhi viện? Là từ

đầu cô bỏ rơi nó, hay là…… Đứa con này không phải do cô sinh mà cô nhận

nuôi?



Với hiểu biết của anh với cô, cô không có dũng khí làm ra chuyện sinh tử,

sinh con còn chẳng dám chứ nói gì đến vứt bỏ?



Vì vậy…… Tiểu Tinh đúng là đứa trẻ nhận nuôi? Như vậy có thể giải thích vì

sao cậu nhóc lại không có cảm giác an toàn như thế, lo lắng người yêu của mẹ

không thích mình, lo lắng mẹ có gia đình mới sẽ vứt bỏ nó.



Đầu óc của cô hoàn toàn không có quan niệm tiền bạc, năng lực quản lý tài sản

kém cỏi, nuôi sống mình còn khó, vậy tại sao lại nhận nuôi thêm một đứa trẻ tăng

thêm gánh nặng cho mình? Hơn nữa lại là nhận nuôi một đứa bé…… cực kỳ giống anh

như thế……



Quan Tử Tu vươn tay, khẽ vuốt khuôn mặt bé nhỏ tuấn tú kia. Đứa bé này, thực

sự rất giống anh…… vậy có phải là vì cô muốn coi Tiểu Tinh như là đứa con chung

cảu họ để có điểm tựa cho cuộc sống?



Hạ Vịnh Tự, rốt cuộc em còn điều gì giấu anh?



Anh thực sự không hiểu, rõ ràng tình cảm sâu nặng như vậy, vì sao cô không

cần anh, không cần tương lai của họ?



“Tiểu Tinh, đừng sợ, cháu ngoan ngoãn, ở lại đây với ông bà ngoại, thúc thay

cháu đi tìm mẹ, hỏi rõ ràng, xem có phải mẹ không cần cháu nữa không, nếu cô ấy

thực sự không cần cũng không sao, thúc cần cháu.”



Phần 2



Lại một lần nữa đứng trước cửa nhà cô, tâm trạng Quan Tử Tu rối bời.



Đêm đó khi rời đi, anh từng nghĩ rằng cuộc đời mình sẽ không bao giờ tới gần

cô thêm một bước nào nữa, nhưng một lần lại một lần, anh luôn vì cô mà phá bỏ nguyên tắc, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay khiến tro tàn lại ẩn ẩn những ánh

lửa nhỏ, giống như trái tim anh vì cô mà đập mạnh.



Có khi anh cũng đã tự hỏi mình cuộc đời này, rốt cuộc anh thiếu cô bao nhiêu,

mà trả nợ cả đời vẫn chưa xong? ……



Phía sau truyền đến tiếng bước chân, anh không quay đầu.



Người nọ tùy ý liếc mắt nhìn anh.“Tìm Tiểu Hạ sao? Cô ấy không ở đây.”



“Vậy xin hỏi… cô ấy ở đâu? Khi nào trở về?”



Người phụ nữ đang tìm chìa khóa mở cửa quay đầu lại, nhíu mày nhìn anh thật

kỹ.“Cậu là Quan Tử Tu?” So với ảnh chụp, ngoài đời càng đẹp trai hơn, thật là

nghiệp chướng, khó trách Tiểu Hạ làm thế nào cũng không quên được hắn ta.



“Chính tôi đây. Nếu chị biết cô ấy ở đâu, xin nói cho tôi biết, có một số

việc, tôi phải tìm cô ấy hỏi cho rõ ràng.”



Trịnh Minh Quyên lại nhìn anh lần nữa.“Vào nhà rồi nói.”



Bước vào trong phòng, Trịnh Minh Quyên rót cho anh một ly nước, nói:“dây là

nhà tôi, cũng xem như nhà có chút tiết kiệm, kỳ thực không thiếu người muốn thuê

nhà này, chỉ là trước đây khi tôi gặp cô bé đó, một cô gái rất trẻ mang thai một

thân một mình, không nơi nương tựa, thật sự rất xót xa. Khi đó tôi cần người

trông giúp cửa hàng, cô ấy vốn là đến xin việc, tôi kiên quyết cho cô ấy ở trên

căn phòng phía trên, để tạm thời có chỗ ở an tâm dưỡng thai.”



Cô thực sự từng mang thai sao?!“Vậy…… Đứa bé đâu? Chẳng lẽ là Tiểu Tinh

sao?”


Vết thương từng trận đau đớn nhức buốt, cô khẽ kêu, nhíu mày thức dậy.



Theo bản năng, cô dùng tay sờ lên cổ một chút, nơi đó cất dấu thứ duy nhất có

thể an ủi cô.



Lòng bàn tay chỉ là một mảnh hư không, cô hoảng hốt sờ soạng tìm kiếm, làm

động đến miệng vết thương, đau đến mức không kêu ra tiếng.



“Tìm cái này?” Một thân ảnh ở phía trước cửa sổ đổ bóng xuống nền nhà, cô khẽ

mở to mắt, đầu tiên là chú ý tới ánh sáng phản chiếu qua chiếc nhẫn, sau đó mới

nhìn rõ người bên cửa sổ.



Anh, đến đòi lại lời hứa hẹn và tình yêu của anh sao? Hận…ngay cả kỷ vật cuối

cùng cũng không thể để lại cho cô?



Cô nắm tay, bắt buộc chính mình rụt tay về. Cái đó vốn là của anh, anh có

quyền đòi về.



Quan Tử Tu bước trầm ổn về phía cô, cởi bỏ dây chuyền, lấy chiếc nhẫn xuống,

đeo vào ngón tay cô.



Cô vô cùng ngạc nhiên, chăm chú nhìn ngón áp út, lâu lắm mới phục hồi tinh

thần.“Tử Tu, anh…”



“Anh có tới nhà em, cũng đã đọc nhật ký em viết mấy năm nay.”



Cô cúi đầu, nói không ra lời.



“Chuyện đó anh có quyền biết, em sao lại giấu giếm anh.”



Anh đến, là để chỉ trích cô?



Cô nhắm mắt, nói nhỏ:“Thực xin lỗi.” Cô chỉ là không muốn làm cho anh khổ sở,

anh trọng tình cảm như vậy, nói anh rơi lệ, cô biết anh sẽ rơi.



“Vừa nãy, anh đi tới nghĩa trang, thăm con của chúng ta, cũng nói với nó vài

lời. Trước khi em tỉnh lại, anh đứng ở đó, suy nghĩ rất nhiều việc, bao gồm của

những chuyện đã qua của chúng ta, và tất cả mọi chuyện xảy ra anh đều nghiêm túc

nghĩ tới. Sai lầm của em chính là không nên tự gánh vác mọi việc, anh cũng có

trách nhiệm. Anh đã sai vì quá tự tin, không nghiêm túc lắng nghe, để thông hiểu

nỗi bất an của em. Anh sai vì cái gì anh cũng biết, nhưng lại chưa từng nói với

em rằng em quan trọng với anh thế nào, làm cho em hiểu lầm. Anh sai vì đã quá

kiêu ngạo, khi em bất an lo sợ, không dùng tay ôm lấy em, mà lại buông tay đẩy

em ra xa, trơ mắt nhìn em phạm sai lầm, anh nghĩ, khi đó em nhất định thực hy

vọng anh có thể giữ em lại, em cũng rất muốn anh nói – anh tha thứ cho em.”



Nước mắt chậm rãi chảy ra khỏi khóe mắt, ngưng tụ thành giọt, rơi xuống. Cô

nghẹn ngào, không thể nói gì.



Anh nâng tay, dùng hai ngón nhẹ nhàng gạt nước mắt của cô.“Cho nên, tuy rằng

đã muộn mất sáu năm, nhưng bé con, anh tha thứ cho em, đừng khóc nữa.”



Cô chỉ biết khóc, nói không ra lời.



“Còn nữa, xin lỗi. Anh chưa từng nghe ý kiến của em đã quyết định tất cả cho

em, vì vậy, bây giờ anh muốn nghiêm túc hỏi em một câu… bé con, em muốn gì? Chỉ

cần em nói ra, anh sẽ đáp ứng.”



“Em, em……” Cô muốn cái gì, cô có thể nói sao? Cô còn có thể nói sao?



Anh dường như hiểu được sự khó xử của cô, từng chữ nói:“em có biết, anh nói

với con điều gì không? Anh nói, từ hôm nay trở đi, ba ba sẽ ở bên cạnh mẹ, sẽ

không để mẹ cô đơn khóc lóc, con không cần lo lắng cho mẹ nữa. bé con, vẫn không

nói nên lời sao? Vậy để cho anh quyết định giúp em một lần … quay lại với anh,

được không? Nắm chặt tay anh, đừng dễ dàng nói tạm biệt.”



“Em…… Không thể…… Anh biết không…… Em không thể……”



Anh cúi đầu, hôn môi cô.



“Không thể cũng không sao, nếu em vẫn chỉ muốn là tình một đêm, vậy thì cứ là

tình một đêm đi, sau khi em xuất viện, muốn mấy đêm cũng được, chỉ cần em ở bên

anh là tốt rồi.” Nếu cô nhẫn tâm chỉ muốn anh là đối tượng tình một đêm.



“Em không có ý đó!” Sợ anh hiểu lầm, vội vàng giải thích:“Bác sĩ không nói

cho anh sao? Em không thể sinh con nữa, cho nên……”



“Cái này quan trọng sao? Thứ nhất, anh cũng không phải con một, trong nhà

không có áp lực, không sinh cũng sẽ không có ai nói gì cả; Thứ hai, chúng ta có

Tiểu Tinh, nó là một đứa con rất hiếu thuận, như vậy còn chưa đủ sao?”



“Nhưng mà…… Như vậy đối với anh không công bằng……” Anh vĩnh viễn cũng không

được đứa con của chính mình. Cô đau lòng vì anh hai mắt đẫm lệ mơ mơ màng

màng.



“Không có gì là không công bằng cả, chỉ cần em còn yêu anh, muốn ở lại bên

anh, những cái khác, đều không quan trọng.”



“Em rất yêu anh, luôn luôn yêu anh!” Cô không do dự nữa, vội vàng mà kiên

định nói.



“Anh biết.” Anh ôn nhu cười, vươn tay về phía cô.“Trở về, được không?”



Lần này, cô không chần chờ nữa, kiên định đặt tay vào lòng bàn tay anh, để

cho anh nắm chặt.



“Bé con, em muốn về nhà, đúng không?” Anh giống như đang trầm tư gì đó, hỏi

nhỏ.



Cô lắc đầu.“Anh ở đâu, em ở đó.”



“Anh biết em không phù hợp với cuộc sống thành thị, bước đi nặng nề, áp lực

cạnh tranh…… Hoàn cảnh như vậy không hợp với tính cách giản dị của em, anh nghĩ

qua, nếu em muốn về Vân Lâm, vậy chúng ta trở về.”



“Nhưng công việc của anh……” Ở nơi nông thôn đó, rất ủy khuất cho anh.



“Cho tới nay, mục tiêu cố gắng của anh, không phải để có thành tựu đặc biệt

hơn người nào cả, chỉ là muốn cho em một chỗ dựa ấm áp yên tĩnh nhất mà thôi,

cho nên, đừng lo lắng cho anh, anh đến làm việc ở bệnh viện nào cũng có thể sinh

tồn, chỉ cần em nghĩ xem thế nào là tốt nhất cho mình, chờ em suy nghĩ kỹ, anh

có thể chuyển công tác.”



“Em…… Nhớ nhà……” Cô rốt cục cũng thổ lộ tiếng lòng.



“Được, chúng ta về nhà nào.” Nắm tay cô thật chặt.“Kỳ thực, em đã sai rồi,

vinh quang của anh, kiêu ngạo của anh, mục tiêu và tâm huyết cả đời của anh,

không ở hai tay này, mà là hai tay phía dưới của người này, em hiểu không, bé

con?”



Cho nên ngày nào đó, khi cô nắm chặt anh rơi nước mắt, vì anh mà thương cảm

lo lắng, anh ngước lại sẽ thấy yên lòng, bởi vì cái quan trọng nhất, đã nằm

trong bàn tay anh.



Toàn văn hoàn