Dược Sư 0 Cấp

Chương 543 : Thác nước

Ngày đăng: 09:33 18/04/20


“Giang hồ sử thi” Hồi 790: Phương trượng đau đớn khi mất đi Long Câu, giận dữ đưa những người thí luyện xuất sắc đến Long Đàm...



Một người tựa lưng vào tảng đá lớn, ngắm nhìn thác nước cách đó không xa, cây bút trong tay không ngừng viết. Một người khác khinh thường mà hếch mặt qua một bên, chỉ thấy thác nước cao vạn trượng đổ ầm ầm xuống những tầng mây.



Mấy trăm người chơi đột nhiên nhảy đến.



Lan Lăng Tiếu Tiếu Sinh nhịn không được kích động, ánh mắt sáng đến nổi khiến cho người ta không dám nhìn thẳng. Chỉ vì mấy trăm cường giả ở Thế Giới Giang Hồ đều đang tề tụ trước mắt, lại khiến cho hắn có loại cảm giác không từ nào diễn tả được. Phương trượng chùa Ôn Linh lần theo tràng hạt cảm thấy Long Câu đã chết, đành phải từ bi nói: “Mọi chuyện mặc dù không thành nhưng thí chủ vẫn có tâm. Lão nạp phá lệ để cho bằng hữu đến tham gia chung kết thí luyện lần này”.



Chung kết thí luyện lại diễn ra ở thác nước Long Đàm.



Bên cạnh thác nước là một nhà thuỷ tạ, Thập Bát La Hán trận vây xung quanh.



Người chơi tham gia thí luyện đối với một chút Thập Bát La Hán trận đương nhiên cũng không xa lạ gì, rất nhiều người chơi thách đấu Thập Bát La Hán đều bị đạp bay ra khỏi sân thí luyện, uổng rất nhiền tiền bạc. Nhiều người chơi cứng đầu khi nhìn thấy Thập Bát La Hán trận cũng không có cảm giác gì nhiều, vì dù sao cũng từng bị giày vò đến chết đi sống lại.



Tựa lưng trên tảng đá lớn, Lan Lăng Tiếu Tiếu Sinh cảm thấy người bên cạnh có chút đạm mạc liền dừng bút nói:



[Phụ cận] Lan Lăng Tiếu Tiếu Sinh: Nhìn đi, đó chính là Tài Lang.



[Phụ cận] Lan Lăng Tiếu Tiếu Sinh: Kia chính là Trúc Hải Thính Tùng!



[Phụ cận] Lan Lăng Tiếu Tiếu Sinh: Còn kia, ách...



Lan Lăng Tiếu Tiếu Sinh kích động giới thiệu từng người cho người bên cạnh, hoàn toàn không để ý tới sự khác thường xung quanh. Đám người Thập Bát La Hán nhìn Lan Lăng Tiếu Tiếu Sinh, nhận ra thực lực có một sự chênh lệch khác biệt.



[Phụ cận] Thiết Diện Tu La: Cái tên này làm sao lăn được vào đây vậy?



[Phụ cận] Tiếu La Hán: Không biết.



[Phụ cận] Thiếu Diện La Sát: Cút!



Một chiến sĩ áo đỏ đứng trên ngọn cây, nhìn Lan Lăng Tiếu Tiếu Sinh kêu gào thảm thiết khi bị đuổi ra khỏi phạm vi Long Đàm. Thiệt tình, thực lực chênh lệch thành cái dạng này rồi mà còn dám thề đào bới hết ân oán gút mắc của Thế Giới Giang Hồ. Tốt nhất tên kia nên luyện cấp cho thành tựu trước rồi hãy thực hiện giấc mộng. Chiến sĩ áo đỏ nhìn đám người nổi tiếng ở Thế Giới Giang Hồ đang tụ tập trước thác nước, cảm thấy chán nản bèn hướng tới chỗ Lan Lăng Tiếu Tiếu Sinh đang thất vọng bên ngoài mà nhảy tới.



[Phụ cận] Như Sơn: Đồ đần! Vậy mà cũng không đến chỗ cao xem!



[Phụ cận] Lan Lăng Tiếu Tiếu Sinh: Như Sơn vẫn tốt nhất!



[Phụ cận] Như Sơn: Này này, lúc trước không phải đánh chủ ý mình làm công nhân bốc vác cho cậu sao?



[Phụ cận] Lan Lăng Tiếu Tiếu Sinh: Không phải, tuyệt đối không phải! Đừng buông tay nha, mình sợ độ cao!



Giữa sườn núi Ly Sơn, âm thanh người nói liên miên xen lẫn tiếng chim hót và tiếng thông reo, một người chuyên chú múa bút, một người hầu hạ đứng bên cạnh. Tùy ý có thể nhìn thấy những hiệp sĩ văn nhân rãnh rỗi đi lại giữa núi rừng.
[Mật âm] Trúc Hải Thính Tùng: Không ai trộn lẫn trà với rượu để uống cả.



[Mật âm] Tài Lang: …



Chơi trò chơi với cái đám này, thật vô cùng vui vẻ.



Tài Lang mở giao diện diễn đàn, tiện tay ném vài video lên, nhờ vào tiếng tăm trước kia mà người đọc bắt đầu ùa vào. Bây giờ thì khu vực này đã trở thành nơi không phận sự miễn vào, cho nên video về thác nước Long Đàm của hắn đã trở thành độc quyền, giá cả thì đương nhiên là tự hắn đề ra. Thế cho nên, Lan Lăng Tiếu Tiếu Sinh đáng thương đương nhiên là nằm dưới sự thao túng của hắn.



Kỷ Nguyên Ma Pháp.



Thành Tác Đa Mã.



[Phụ cận] Hắc Nhân: Tên kia chạy bên Thế Giới Giang Hồ kia, nhất định sẽ bị chém đến chết.



[Phụ cận] Đồ Lục Giả: Chỉ cần không chém người khác thì xem ai muốn chém hắn.



[Phụ cận] Hắc Nhân: Chấm dứt như vậy thật sự có chút không cam lòng, ít nhất lúc đầu nên có một cách khác.



[Phụ cận] Đồ Lục Giả: Muốn đến Thế Giới Giang Hồ sao không nói thẳng ra đi? Tuy nhiên, chỉ sợ không có người hoan nghênh thôi.



Hắc Nhân hừ lạnh, ý bảo thủ hạ nên giương buồm lên đường. Đích đến chính là Thế Giới Giang Hồ.



Cánh buồm giương căng biến mất từ phương xa.



Cảng Tác Đa Mã vẫn sừng sững đứng yên bên bờ Lam Hải.



Hai người già với mái tóc trắng xoá ngồi bên bờ. Trên đời này không có gì là vô hạn, cho dù tuổi tác cũng là một thứ hữu hạn. Bất luận màu tóc lúc trẻ có như thế nào thì cuối cùng cũng chỉ là tóc bạc. Hai người nhìn nhau cười cười.



[Phụ cận] O Bàn Lão Hán: Lại yên tĩnh.



[Phụ cận] Cao Sấu Lão Hán: Nơi nào náo nhiệt thì nơi đó sẽ không yên tĩnh, nếu vậy thì làm sao phổ nhạc được đây?



[Phụ cận] O Bàn Lão Hán: Chỉ sợ vì già nên không phổ nhạc được thôi.



[Phụ cận] Cao Sấu Lão Hán: Ông mới già! Cả nhà ông đều già! Chúng ta đều đã hợp tác cả đời này rồi, tôi mà không phổ nhạc được thì ai làm đây?



[Phụ cận] O Bàn Lão Hán: Đúng vậy, tuổi trẻ thật tốt!



--- ------ ---------