Dược Sư 0 Cấp

Chương 551 : Nghênh tân (hoàn chính văn)

Ngày đăng: 09:33 18/04/20


Tiếng động lớn vang lên trong đêm.



Thành Bình Tuyền vẫn còn bao phủ trong làn sương mù mông lung.



Minh Nguyệt Thiên Lý khoanh tay nhìn Minh Nguyệt Lâu hừng hực khí thế khai trương. Đám nhóc tóc vàng mắt xanh đi đi lại lại bưng những tô bún thập cẩm cay ra bàn cho khách.



Công ty Quỳnh Đạo Tư không ngừng triển khai những thiết kế kỹ thuật cao siêu, nhưng vẫn không đánh lại lửa nóng ở Thế Giới Giang Hồ. Bên trong Minh Nguyệt Lâu, có rất nhiều người ngồi cùng bàn cùng ăn cùng uống. Đã từng vung kiếm vào nhau, đã từng liều đến sống chết, khi gặp lại nhau vẫn có thể cười nói xóa tan ân cừu.



Ngay cả trò chơi.



Cuộc sống không có nhiều tiếc nuối như vậy, chỉ có thể thỏa thích cười mắng vui đùa ầm ĩ.



Người rót rượu thu tay, ánh mắt sắc bén, cười mắng:



[Phụ cận] Tiểu Đệ Đệ: Lão Nhị quá không thẳng thắn rồi. Lúc trước PK với nhau, ngươi chưa lâm trận đã vội đào ngũ, làm mặt mũi chúng ta biến mất hết rồi!



Lật Phát Thanh đút tay vào trong túi quần, đôi mắt cười híp lại:



[Phụ cận] Lật Phát Thanh: Đó mới là Lão Nhị.



Người thứ ba liếc mắt, mắng:



[Phụ cận] Đồ Lục Giả: Câm miệng!



Hai người này đúng là hết sức vô liêm sỉ, quyết không thể nuông chiều! Hắn bỗng nhiên trợn mắt, ánh mắt mang lạnh lùng:



[Phụ cận] Đồ Lục Giả: Tiểu nhị, lấy cho ta mười bình rượu đắt tiền nhất, tính trên đầu hai tên này!”



Ánh mắt chạm nhau, đều là ý cười.



Bàn bên, Bạch Y Tế Tư rũ mi, vụng trộm dò xét phía trên cầu thang xem có người đi xuống hay không. Cung Tiễn Thủ cùng mấy người khác vẫn không nói gì. Lúc trước Tài Lang đứng trước mặt mà bọn họ lại không nhận ra, khó trách bọn họ phải đấm ngực dậm chân hối hận đến cuống quit. Người đàn ông có chòm râu dài nói câu “Tay sai khác với huynh đệ” càng khiến cho hắn nôn ra máu. Nếu biết rõ Tài Lang là “Hoa”, hắn tuyệt đối sẽ không làm những chuyện ngu xuẩn lấy đá đập vào chân mình trước kia.



Người chơi Thế Giới Giang Hồ không có chút phản cảm nào đối với những người chơi đến từ phương Tây, thậm chí khi nhìn thấy bọn họ ngồi ăn bún thập cẩm cay đến nói không ra hơi, nhịn không được mà muốn lớn tiếng cười nhạo. Có người nhe răng trợn mắt mà ăn, có kẻ khẽ cắn khẽ nhai một cách chậm rãi, có tên lại ăn như hổ đói.



Đầu bếp nấu bún thập cẩm cay mặt mày càng hớn hở. Phải biết rằng khoa học kỹ thuật càng ngày càng phát triển, phương tiện cộng đồng càng ngày càng cao siêu, bí quyết nấu bún thập cẩm cay gia truyền của hắn đã không còn nơi nào để thể hiện. Nhìn đống than đỏ bên cạnh, trong mắt của hắn xuất hiện sự mừng rỡ.



Hôm nay, bọn họ càng ngày càng khiến Thế Giới Giang Hồ trở thành một “thế giới” khác.



Dưới sự yêu cầu của phần đông người chơi, Thế Giới Giang Hồ cùng Kỷ Nguyên Ma Pháp đồng thời chấm dứt sự ngờ vực lẫn nhau. Dưới sự cổ động của nhiều người chơi già dặn kinh nghiệm, rất nhiều người vốn không có hứng thú cũng bắt đầu để ý đến hai trò chơi này. Chỉnh sửa cùng cải cách năm ngoái vốn đã khá tốt thì bây giờ đã thăng cấp cả server, nếu không với phần đông người chơi đăng nhập như thế này, không biết có thể khiến server bị tê liệt hay không.



Tài Lang cùng Trúc Hải Thính Tùng đứng trước cánh cửa gỗ khắc hoa của Minh Nguyệt Lâu. Tài Lang cầm một tấm da dê trong tay, dãy núi cùng dòng sông chậm rãi hiện ra dưới ngòi bút của hắn. Hắn mỉm cười, nói:



[Mật âm] Tài Lang: Hoàn thành, chào mừng đại lục mới!
Minh Nguyệt Thiên Lý lẳng lặng đứng yên bên ngoài rừng trúc, không động đậy nhìn Diệp Ly Ly.



Diệp Ly Ly ho khẽ hai tiếng, nhìn xuyên qua rừng trúc, dừng lại trên đôi mắt tĩnh lặng của Minh Nguyệt Thiên Lý.



[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Chơi chán chưa?



Diệp Ly Ly nhìn hắn bằng đôi mắt trong veo:



[Mật âm] Không Phải Dược Sư: Là đi làm nhiệm vụ! Làm nhiệm vụ!



[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Nhiệm vụ kia làm tới khi nào mới xong?



[Mật âm] Không Phải Dược Sư:...



[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Cùng làm.



… Thiệt là, không phải là do tùy tiện cầu hôn cho nên mới trốn hắn sao?



… Vậy thì để hắn tự động tiến đến một lần nữa đi!



… Thật sự là hơi phiền phức một chút.



Bên ngoài Tân Thủ thôn, hai tên người chơi PK nhau, không phân biệt thắng thua. Ngày ấy, diễn đàn Thế Giới Giang Hồ xuất hiện rất nhiều bài viết như măng mọc sau mưa, mắng cho hai tên người chơi vô liêm sỉ ra tro, khiến cho độ khó thăng cấp của tân thủ bay lên trên 50%.



Trong rừng trúc, chiến sĩ tóc đỏ sờ sờ cằm, liếc nhìn Diệp Khâm vẫn không nói một lời bên cạnh.



Diệp Khâm hừ lạnh một tiếng. Chiến sĩ tóc đỏ vỗ vỗ vai hắn:



[Phụ cận] Viêm Hỏa: Nghỉ ngơi đi, nơi nào mà không có cỏ thơm?



[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Làm ơn dùng hệ thống phiên dịch, đừng nói tiếng Trung dùm ta một cái!



[Phụ cận] Viêm Hỏa: Hệ thống tổng hợp thanh âm khó có thể so sánh với giọng thật của Không Phải.



[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Câm miệng!



Đám tân thủ hâm mộ nhìn hai người, đối với kiếp sống trò chơi trong tương lai càng thêm mong chờ. Nương theo tiếng đánh nhau, Thế Giới Giang Hồ lật sang một trang mới.



Gió thổi mưa rơi, trò chơi vẫn như lúc ban đầu.



-- Hoàn chính văn --