Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

Chương 97 : Giảo Đồng (Tứ)

Ngày đăng: 10:49 16/08/19

Mạnh Dao giật mình, nuốt lời muốn nói vào bụng, quỳ trên đất, toàn thân run lẩy bẩy, năm ngón tay phải cắm sâu vào đất.
Một lát sau, Nhiếp Minh Quyết chậm rãi thu đao vào vỏ, nói: "Ta không đụng vào ngươi."
Mạnh Dao đột nhiên ngẩng đầu lên, Nhiếp Minh Quyết lại nói: "Chính ngươi đi thẳng về Lan Lăng Kim thị nhận tội đi. Nên xử trí thế nào thì xử trí thế đấy."
Sợ run một lát, Mạnh Dao nói: "... Xích Phong tôn, ta không thể ngừng bước ở đây."
Nhiếp Minh Quyết lạnh lùng thốt: "Bước này của ngươi, đã đi nhầm đường."
Mạnh Dao: "Ngài thế này là muốn mạng của ta."
Nhiếp Minh Quyết: "Nếu như lời ngươi nói là thật, thì không cần. Đi, cố gắng hối lỗi sửa sai."
Mạnh Dao khẽ nói: "... Cha ta còn chưa nhìn thấy ta."
Chẳng phải Kim Quang Thiện không nhìn thấy hắn.
Chẳng qua giả vờ không biết sự tồn tại của hắn mà thôi.
Sau cùng, dưới sự bức bách của Nhiếp Minh Quyết, Mạnh Dao vẫn khó khăn nói ra một chữ "Vâng".
Trầm mặc một hồi, Nhiếp Minh Quyết nói: "Đứng lên đi."
Toàn thân không còn lực nữa, vẻ mặt Mạnh Dao hốt hoảng, từ dưới đất đứng lên, thất tha thất thểu đi mấy bước, Nhiếp Minh Quyết nhìn hắn như sắp ngã rồi, đỡ hắn một cái, Mạnh Dao lẩm bẩm nói: "... Đa tạ Nhiếp Tông chủ."
Nhiếp Minh Quyết thấy dáng vẻ hắn thất hồn lạc phách, xoay người sang chỗ khác, ai biết, chợt nghe hắn nói: "... Vẫn là không được."
Nhiếp Minh Quyết chợt quay đầu, không biết từ lúc nào, Mạnh Dao trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm.
Hắn đã đem kiếm nhắm ngay bụng mình, thần tình tuyệt vọng nói: "Nhiếp Tông chủ, ta thẹn với ngươi đại ân."
Nói xong hắn liền dùng sức đâm. Con ngươi Nhiếp Minh Quyết đột nhiên co rút, vồ lấy kiếm, nhưng đã không còn kịp rồi, thanh kiếm kia trong tay Mạnh Dao phút chốc liền đâm xuyên qua bụng của hắn, đâm xuyên qua lưng, cả người tê liệt ngã xuống nằm trong vũng máu.
Nhiếp Minh Quyết sợ run trong nháy mắt, xông về trước, nửa quỳ xuống, lật thân thể hắn lại, nói: "Ngươi đây là...!!!"
Mạnh Dao sắc mặt trắng bệch, hữu khí vô lực nhìn hắn một cái, cười khổ nói: "Nhiếp Tông chủ, ta... "
Nói chưa xong, hắn chậm rãi cúi đầu xuống. Nhiếp Minh Quyết đỡ thân thể hắn, tách ra kiếm phong, bàn tay đặt lên ngực hắn truyền một hồi linh lực. Ai biết, đột nhiên thân thể hắn hơi chấn động, một trận linh lực âm u lạnh lẽo kéo dài không dứt từ phần bụng truyền đến.
Ngụy Vô Tiện sớm biết có bẫy, chẳng cần gì phải kinh ngạc. Có thể Nhiếp Minh Quyết có lẽ tuyệt đối không ngờ tới, Mạnh Dao thật sự sẽ hạ độc thủ với hắn. Vì vậy, khi hắn không thể động đậy, nhìn Mạnh Dao chậm rãi từ trước mặt hắn đứng lên, trong lòng vẫn là kinh ngạc lớn hơn phẫn nộ.
Mạnh Dao chắc đã tỉ mỉ tính qua làm sao tránh được chỗ hiểm, hắn ung dung cẩn thận đem thanh trường kiếm kia từ bụng mình rút ra, rút kiếm phong ra khỏi là một dòng máu đỏ tươi chảy đầm đìa cùng bọt nước nhỏ, đè lại vết thương, vậy liền coi như đã xử lý tốt. Mà Nhiếp Minh Quyết vẫn duy trì tư thế mới vừa đi cứu hắn, nửa quỳ xuống, hơi hơi ngẩng đầu, cùng hắn mắt đối mắt.
Nhiếp Minh Quyết không nói gì, Mạnh Dao cũng không nói gì, đem kiếm cắm vào trong vỏ, hướng hắn cúi người hành lễ, cũng không quay đầu lại mà chạy như bay.
Trước mặt ngoan ngoãn nhận sai đồng ý đi nhận tội, trong nháy mắt làm bộ tự sát rồi ám toán một phát, nhưng thoáng chốc đã bỏ chạy biệt tích, có lẽ đây là lần đầu tiên Nhiếp Minh Quyết gặp phải một người trơ tráo đến vậy, hơn nữa từ trước người này vẫn là thân tín tín do một tay hắn cất nhắc. Vì thế hắn nổi trận lôi đình, lúc cùng đánh nhau với tu sĩ Ôn gia đặc biệt hung tàn. Đợi mấy ngày sau Lam Hi Thần cũng tiếp ứng tới Lang Tà trợ trận, cơn thịnh nộ của hắn vẫn chưa nguôi nửa phần. Lam Hi Thần đầu tiên liền cười nói: "Cơn bực của Minh Quyết huynh thật lớn, Mạnh Dao đâu? Sao không đến giội tắt lửa của ngươi?"
Nhiếp Minh Quyết: "Đừng có nhắc tới người này!"
Hắn nói lại việc Mạnh Dao giết người giá họa cho Lam Hi Thần hay, việc giả chết rồi chạy trốn thuật lại một lần nguyên xi. Sau khi nghe xong, Lam Hi Thần cũng ngơ ngác: "Sao lại như vậy? Phải chăng có hiểu lầm gì đó?"
Nhiếp Minh Quyết: "Bị ta bắt ngay tại trận, còn hiểu lầm gì nữa?"
Lam Hi Thần suy tư chốc lát, nói: "Nghe hắn giải thích, người hắn giết đúng là có sai, nhưng quả thật hắn không nên hạ sát thủ. Thời kỳ đặc biệt, làm người ta khó mà phán định. Không biết hiện giờ hắn đi đâu?"
Nhiếp Minh Quyết lạnh lùng nói: "Hắn tốt nhất không nên bị ta bắt được, bằng không ta nhất định bắt hắn tế đao của ta!"
Nhưng mà, đúng là một lời thành sấm, trong vòng mấy năm sau đó, Mạnh Dao người này giống như là đột nhiên biến mất vậy, không thấy tăm hơi, một chút tung tích cũng không có.
Trước kia hắn tán thưởng coi trọng đối với Mạnh Dao bao nhiêu, giờ ghét cay ghét đắng bấy nhiêu. Mỗi khi đề cập đến luôn là bộ mặt tức giận, một lời khó nói hết, sau khi xác định không có tin tức, liền từ chối cùng người ngoài bàn về người này.
Nhiếp Minh Quyết vốn không cùng người khác thân cận, cùng người khác ít thổ lộ tâm tình, khó khăn lắm mới có một người đắc lực thích hợp, thuộc hạ tâm phúc tín nhiệm vô cùng, công nhận năng lực của hắn, cũng tán thành cách làm người của hắn, ai ngờ người này diện mạo chân thật, nhưng vốn không phải mình cho là vậy, cũng khó trách cảm xúc hắn tăng lên mãnh liệt như thế.
Ngụy Vô Tiện mới nghĩ như vậy, đột nhiên một trận đầu đau muốn nứt, toàn thân xương cốt như bị chiến xa nghiền qua một lần, khẽ động liền chấn động rắc rắc, không thể động đậy. Mở hai mắt ra, ánh sáng mờ nhạt chỉ có thể miễn cưỡng thấy rõ đại điện lạnh như băng, trên lót đường ngọc thạch màu đen ngã trái ngã phải, có rất nhiều bóng người ngồi. Nhiếp Minh Quyết dường như đầu bị thương, vết thương đã chết lặng, vết máu khô cạn đọng lại ở hai mắt cùng trên mặt, khẽ động đậy, lại có chút máu tươi từ trên trán chảy xuống.
Ngụy Vô Tiện kinh ngạc.
Nhiếp Minh Quyết ở Xạ Nhật chi chinh hầu như đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, kẻ địch thậm chí không thể lại gần hắn, nói gì đến chịu thương nặng như vậy.
Đây là tình huống gì?!
Bên cạnh truyền đến động tĩnh rất nhỏ, Ngụy Vô Tiện dùng khóe mắt đảo qua, quét qua một đám bóng người mơ hồ, gắng gượng ngưng tụ lại ánh mắt, mới nhìn rõ là vài tu sĩ mặc áo bào Viêm Dương Liệt Diễm. Những người này đang trong tư thế quỳ, quỳ gối trên mặt đất di chuyển về trước.
Ngụy Vô Tiện: "..."
Bỗng nhiên, một cảm giác áp bách làm người ta rợn cả tóc gáy bao lấy hắn, xuyên qua toàn thân Nhiếp Minh Quyết truyền đến trên người Ngụy Vô Tiện. Nhiếp Minh Quyết khẽ ngẩng đầu, chỉ thấy phía cuối ngọc thạch lót đường màu đen, là một toà ngọc tọa to lớn. Bên trên có một người ngồi.
Khoảng cách không gần, Nhiếp Minh Quyết lúc này mắt lại bị vết máu làm mờ nhòa, thấy không rõ bộ mặt thật người này. Nhưng mà, không cần nhìn kỹ, hắn cũng đoán được đây là người nào rồi.
Lúc này, cửa đại điện mở ra, một người tiến vào.
Trong đại điện môn sinh đều trên mặt đất quỳ gối, ngoại trừ lúc người vừa từ cửa vào hơi khom người cúi đầu hành lễ, hắn không giống với bọn họ, như không có chuyện gì xảy ra một đường thẳng tiến về phía trước, xuyên qua ngọc thạch lót đường rất dài, đi tới cuối, dường như nghe người kia ngồi trên ngọc tọa nói mấy câu, sau đó chuyển hướng qua bên này.
Chậm rãi đi tới gần hắn, người này lẳng lặng quan sát một hồi Nhiếp Minh Quyết quanh thân toàn máu nhưng gắng gượng chịu đựng không ngã, tựa hồ nở nụ cười, nói: "Nhiếp Tông chủ, đã lâu không gặp."
Thanh âm này, không phải Mạnh Dao thì là ai?
Ngụy Vô Tiện cuối cùng khẳng định được, thấy trước mắt là một màn đó.
Năm đó, Nhiếp Minh Quyết nhận được tình báo, ở Dương Tuyền phát động một lần tập kích bất ngờ.
Xích Phong Tôn chủ động xuất kích, cho đến giờ mọi việc đều thuận lợi. Thế nhưng, không biết là tình báo bị lộ ra ngoài, vẫn là người định không bằng trời định, tuyệt đối không ngờ tới, lần tập kích bất ngờ này, đụng thẳng với gia chủ Kỳ Sơn Ôn thị - Ôn Nhược Hàn.
Lực lượng tính toán sai lầm, Kỳ Sơn Ôn thị đảo khách làm chủ, đem một lưới đến đây bắt hết tu sĩ tiến đánh, bắt tù binh trở về thành Bất Dạ Thiên.
Mạnh Dao ở bên cạnh Nhiếp Minh Quyết nửa quỳ xuống, nói: "Ta thật sự không ngờ tới, ngài cũng sẽ có lúc thảm hại như ngày hôm nay."
Nhiếp Minh Quyết chỉ nói hai chữ: "Cút ngay."
Mạnh Dao trong tiếng cười mang theo một ý thương hại: "Ngài còn cho mình vẫn là vương Hà Gian nhỉ? Thấy rõ chưa, nơi này chính là điện Viêm Dương."
Bên kia một tu sĩ nhổ một cái, nói: "Cái gì Viêm Dương điện, chẳng qua là một sào huyệt của bọn Ôn cẩu mà thôi!"
Mạnh Dao vẻ mặt biến đổi, trường kiếm xuất vỏ.
Tên tu sĩ kia trong nháy mắt dính một kiếm, tia máu phun ra như bão, chưa kịp la lên một tiếng đã ngã rồi. Đồng môn của hắn kêu gào thảm thiết, nhào tới gào thét. Nhiếp Minh Quyết giận dữ: "Ngươi!"
Lại một tên tu sĩ gào thét: "Ôn cẩu! Có bản lĩnh ngươi cũng giết ta..." Lông mày Mạnh Dao không động một cái, trở tay lại một kiếm nữa, cứa hắn một phát máu bắn tung tóe đầy cổ họng, mỉm cười nói: "Được thôi."
Tay hắn cầm trường kiếm đứng ở trước vũng máu, hai thi thể tu sĩ bạch y ngã xuống dưới chân, mỉm cười nói: "Còn có ai muốn nói từ đó nữa không?"
Nhiếp Minh Quyết lạnh lùng nói: Ôn cẩu."
Hắn biết rõ rơi vào trong tay Ôn Nhược Hàn chắc chắn phải chết, vì vậy căn bản không sợ. Nếu như đổi lại là Ngụy Vô Tiện ở trong hoàn cảnh này, trước tiên chửi cho sướng miệng đã, dù sao thế nào cũng sẽ chết. Mạnh Dao vẫn mỉm cười, cũng không tức giận, vẫy ngón tay, gã tu sĩ Ôn gia một bên quỳ gối mang lên, hai tay dâng qua đầu. Đưa một hộp dài đến trước tay hắn. Mạnh Dao mở hộp ra, từ trong lấy ra một thứ, nói: "Nhiếp tông chủ, ngươi nhìn xem đây là thứ gì?"
Đó là bội đao của Nhiếp Minh Quyết, Bá Hạ!
Nhiếp Minh Quyết tức giận: "Ngươi cút đi cho ta!"
Mạnh Dao đã đem Bá Hạ lấy ra, cầm ở trong tay: "Nhiếp tông chủ, Bá Hạ trước đó đã qua tay ta không ít lần. Ngươi bây giờ chỉ có tức giận, không phải đã quá muộn sao?"
Nhiếp Minh Quyết gằn từng chữ: "Đem tay của ngươi lấy ra!"
Mạnh Dao như cố ý muốn làm hắn tức giận, ước lượng sức nặng bội đao, xoi mói, nói: "Cây đao này của Nhiếp tông chủ ngài tạm coi như là một nhất phẩm linh khí đi. Có điều, so với cây đao của phụ thân ngài là Nhiếp lão tông chủ vẫn kém hơn một tí. Ngài đoán một chút xem, Ôn Tông chủ lần này cần chém mấy lần, nó mới có thể gãy đây?"
Trong phút chốc, máu cả người Nhiếp Minh Quyết đều xông lên não. Ngụy Vô Tiện cũng bị hắn bất thình lình tăng máu làm cho da đầu một trận tê dại, thầm nghĩ: "Độc."
Cuộc đời Nhiếp Minh Quyết hận nhất, không thể buông được việc, chính là cái chết của phụ thân.
Năm đó, Nhiếp Minh Quyết chỉ có mười mấy tuổi, thời điểm cha hắn vẫn là gia chủ Thanh Hà Nhiếp thị. Có người dâng lên cho Ôn Nhược Hàn một cây bảo đao, Ôn Nhược Hàn vui vẻ mấy ngày, hỏi khách khanh bên cạnh, các ngươi cảm thấy cây đao này của ta thế nào?
Hắn xưa nay hỉ nộ vô thường, nói trở mặt liền trở mặt, người ngoài tất nhiên đều theo ý của hắn mà nịnh hót, khen đao này lớn tuyệt thế vô song. Nhưng trong số khách khanh có một người cùng Nhiếp lão tông chủ có hiềm khích gì, hay là muốn được chú ý nên nói ra đáp án không giống người khác, nói, cây đao này của ngài dĩ nhiên là không ai có thể so được, nhưng mà sợ là có người không nghĩ như vậy.
Ôn Nhược Hàn liền mất hứng, hỏi là ai. Tên khách khanh kia nói, dĩ nhiên là gia chủ Thanh Hà Nhiếp thị rồi, mấy đời nhà lão tu đao nổi tiếng, lão động tí nói bảo đao của mình thế nào là thiên hạ vô địch, độc nhất vô nhị, trong vòng mấy trăm năm đều không có bất kỳ một cây đao có thể cùng lão so sánh, kiêu căng cực kỳ, cây đao này của ngài tuy là tốt, lão cũng nhất định không thừa nhận, coi như ngoài miệng thừa nhận, trong lòng cũng quả quyết không thừa nhận.
Ôn Nhược Hàn nghe xong cười ha ha, nói có chuyện thế này à, ta ngược lại muốn xem một chút. Vì thế lập tức đem lão Nhiếp tông chủ từ Thanh Hà gọi qua đây, cầm đao của lão, ngồi nhìn một hồi, cuối cùng nói một câu: Ừm, quả nhiên là thanh đao tốt. Vỗ mấy cái ở trên đao của lão, rồi để cho lão quay về.
Khi đó không thấy khác thường, lão Nhiếp tông chủ cũng không rõ nội tình, đối với thái độ vụ gọi phải tới đuổi phải đi thấy khó chịu. Ai ngờ, qua vài ngày sau khi trở về, một lần đi săn đêm, lúc bội đao của lão chém lên một con yêu thú, bỗng nhiên chém đứt thành mấy khúc. Sau đó, lão liền bị sừng của yêu thú đâm vào làm trọng thương.
Nhiếp Minh Quyết với phụ thân cùng săn đêm, tận mắt nhìn thấy màn này.
Lão Nhiếp tông chủ sau khi được cứu trở về, thế nào cũng không nuốt trôi cục tức này, bị bệnh nửa năm, rốt cuộc qua đời. Cũng không biết đến cùng bị tức chết, hay là bệnh chết nữa. Nhiếp Minh Quyết và toàn Thanh Hà Nhiếp thị đối với Kỳ Sơn Ôn thị cực kỳ căm ghét, nguyên nhân là ở chỗ này.
Mà giờ đây, đang ở trước mặt của Ôn Nhược Hàn, Mạnh Dao cầm đao của hắn, nhắc lại hận sự (việc đáng hận) phụ thân hắn đao gãy người mất, quả thực cay nghiệt tột cùng!
Nhiếp Minh Quyết đánh một chưởng, đánh cho Mạnh Dao lui về phía sau lảo đảo một cái, phun ra một ngụm máu tươi. Thấy thế, thân hình người trên ngọc tọa hơi nhúc nhích tí, như muốn làm việc, Mạnh Dao lập tức bò dậy, tiến lên liền một cước đá vào ngực Nhiếp Minh Quyết. Nhiếp Minh Quyết đánh ra một chưởng kia vừa rồi đã tốn lượng lớn lực, bị hắn đạp nặng nề té ngã xuống đất, lồng ngực nhịn máu nóng hồi lâu cuối cùng không nhịn được. Mà Ngụy Vô Tiện đã trố mắt đứng nhìn.
Lời đồn nhiều phiên bản như vậy, hắn tuyệt không nghĩ tới, trong đó còn có chi tiết Liễm Phương Tôn đạp Xích Phong Tôn một cước vô cùng đặc sắc!
Mạnh Dao vững chân đạp trên ngực Nhiếp Minh Quyết, quát lên: "Ôn Tông chủ trước mặt, ngươi cũng dám dương oai!" nói xong một kiếm đâm tới, Nhiếp Minh Quyết đánh ra một chưởng, trường kiếm trong tay Mạnh Dao bị hắn vỗ gãy làm mấy khúc. Mạnh Dao cũng bị một chưởng này đánh ngã, Nhiếp Minh Quyết chưởng thứ hai đang chuẩn bị tung đến Thiên Linh, thân thể lại đột nhiên bị một trận hấp lực dị thường kéo sang chỗ khác.
Phương hướng kia chính là ngọc tọa chỗ Ôn Nhược Hàn. Nhiếp Minh Quyết cả người vết máu nhanh chóng bị ném một đường dài đạt đến ba trượng trên lót đường ngọc thạch, vẫn còn bị kéo lấy.
Nhiếp Minh Quyết duỗi tay nắm lấy một gã môn sinh Ôn gia quỳ dưới đất, hướng phía ngọc tọa ném. "Rầm" một tiếng, không trung tóe lên máu tươi, giống như một quả dưa hấu bị bể ra vậy, thịt dưa bắn tung tóe đầy đất, Ôn Nhược Hàn lại tung thẳng một chưởng bổ sọ não của tên môn sinh này nát bấy. Nhiếp Minh Quyết cũng vì vậy tranh thủ được thời gian, phẫn nộ khiến cho hắn trong lúc đó đột nhiên lực lớn vô cùng, nhảy lên một cái, đưa tay làm khẩu quyết, đánh về phía Ôn Nhược Hàn. Mạnh Dao la: "Tông chủ cẩn thận!"
Một thanh âm cười như điên nói: "Không sao cả! "
Đây là tiếng của một người thanh niên, Ngụy Vô Tiện cũng không kinh ngạc, tu vi Ôn Nhược Hàn cực cao, thân thể hiển nhiên cũng bảo trì ở trạng thái hoàn mỹ tột cùng. Tay Nhiếp Minh Quyết vừa đánh đấm vừa cầm lấy chuôi đao, chém ra một kích, mười mấy tên Ôn gia chạy đến đây ngăn cản đều bị chém thành hai nửa.
Ngọc thạch đen tuyền trên mặt đất đầy những thi thể ngổn ngang không trọn vẹn, bỗng nhiên, lưng Ngụy Vô Tiện phát run.
Phía sau bỗng có thêm một bóng người. Nhiếp Minh Quyết dồn sức bổ ngang, linh lực đánh một đường dài làm mặt đất nứt ra, nhưng đánh vào không trung, ngực hắn như dính đòn nghiêm trọng, va vào một Kim trụ trong điện, nôn ra một ngụm máu nóng, lại có máu tươi từ trên trán chảy xuống, ánh mắt càng mơ hồ như cảm thấy có người tới gần, vung một đao, lần này thì bị người đánh một quyền ở ngực, cả người đều bị lõm thêm vài phần vào nền ngọc thạch!
Ngụy Vô Tiện cùng hắn ngũ giác tương thông, vừa bị đánh đầu rơi máu chảy, vừa thất kinh trong lòng.
Thực lực Ôn Nhược Hàn, quả thật là áp đảo đáng sợ!
Ngụy Vô Tiện chưa cùng Nhiếp Minh Quyết giao thủ chính diện, không biết trong hai người thắng thua ra sao, nhưng theo quan sát, trong đám người thì tu vi của Nhiếp Minh Quyết có thể xếp vào ba vị trí đầu. Nhưng dù như vậy, ở trước mặt Ôn Nhược Hàn cũng không có sức đánh trả! Hơn nữa nếu lúc này thay bản thân của hắn, hắn cũng không dám nói mình đánh với Ôn Nhược Hàn có thể ít đòn hơn của Nhiếp Minh Quyết...
Ôn Nhược Hàn một cước giẫm lên ngực Nhiếp Minh Quyết, Ngụy Vô Tiện thấy tất cả biến thành màu đen, mùi máu tươi từ cổ họng xộc lên.
Mạnh Dao thanh âm dần dần đến gần, nói: "Thuộc hạ vô năng, còn phải nhờ Tông chủ đại giá."
Ôn Nhược Hàn cười nói: "Phế vật."
Mạnh Dao cũng cười. Ôn Nhược Hàn: "Ôn Húc chính là hắn giết?"
Mạnh Dao nói: "Không sai. Chính là hắn. Tông chủ, ngài hiện tại xử lý cừu nhân, hay là kéo đến Địa Hỏa điện? Cá nhân ta đề nghị, kéo đến Địa Hỏa điện tốt hơn."
"Địa Hỏa điện" là sân chơi của Ôn Nhược hàn, là hắn thu gom những bộ dụng cụ tra tấn, chuyên môn dùng để hành hạ người ở chỗ ấy. Ý của Mạnh Dao chính là không muốn cho Nhiếp Minh Quyết một cái chết thống khoái, muốn đem hắn kéo đến pháp trường của Ôn Nhược Hàn, dùng những dụng cụ tra tấn hắn chế tạo, chậm rãi hành hạ đến chết.
Nhiếp Minh Quyết nghe hai người này chuyện trò vui vẻ, thảo luận nên xử lý hắn thế nào, nội tâm lửa giận ngập trời, ngực khí huyết cuồn cuộn. Ôn Nhược Hàn nói: "Sắp chết rồi kéo đi làm gì?"
Mạnh Dao: "Cũng không thể nói như vậy, dựa vào Nhiếp tông chủ thể phách cường kiện vậy, tĩnh dưỡng hai ba ngày lại chẳng uy phong lẫm liệt sao?"
Ôn Nhược Hàn: "Ngươi liệu mà làm."
Mạnh Dao: "Vâng."
Nhưng mà, đồng thời lúc hắn nói ra từ "vâng", một tia hàn quang cực nhỏ lướt ngang qua.
Ôn Nhược Hàn trong lúc đó bỗng không còn một tiếng động.
Có giọt máu nóng rơi xuống trên mặt Nhiếp Minh Quyết, hắn cảm thấy có gì xảy ra, cố gắng ngẩng đầu xem rõ ngọn ngành. Cuối cùng bị thương nặng không chống đỡ nổi, đầu nặng nề hạ xuống, nhắm mắt lại.
Không biết qua bao lâu, Ngụy Vô Tiện có cảm giác trước mắt hiện ra một tia ánh sáng, Nhiếp Minh Quyết dần dần mở mắt.
Hắn vừa tỉnh lại liền phát hiện, chính mình đang bị Mạnh Dao khiêng một cánh tay, nửa tha nửa cõng gắng gượng đi về phía trước.
Mạnh Dao nói: "Nhiếp tông chủ?"
Nhiếp Minh Quyết: "Ôn Nhược Hàn đã chết?"
Mạnh Dao lòng bàn như chân trượt một cái, run giọng nói: "Chắc là... Đã chết."
Trong tay hắn còn cầm một vật.
Nhiếp Minh Quyết trầm giọng nói: "Đưa đao cho ta."
Ngụy Vô Tiện không nhìn thấy biểu cảm trên mặt Mạnh Dao, chỉ có thể từ trong thanh âm của hắn nghe ra cười khổ: "Nhiếp tông chủ, vào lúc này ngài đừng nghĩ dùng đao chém ta nhé..."
Nhiếp Minh Quyết trầm mặc một lúc, dồn khí lực, vung đao ra. Mạnh Dao tuy nhạy bén phi thường, nhưng ráng hết sức không thể bảo vệ mình, vội vàng nhảy xa ra, nói: "Nhiếp tông chủ, trên người ngươi còn có vết thương."
Trường đao trong tay, Nhiếp Minh Quyết lạnh lùng nói: "Ngươi giết bọn họ."
Mấy tên tu sĩ bị bắt cùng Nhiếp Minh Quyết.
Mạnh Dao nói: "Nhiếp tông chủ, ngài phải biết lúc nãy tình thế đó là... Ta không có biện pháp khác."
Nhiếp Minh Quyết ghét nhất loại chối đẩy, trong lòng tức giận một đao chém tới, bực tức: "Cái gì gọi là không có biện pháp? Có làm hay không đều do ngươi, giết hay không cũng do ngươi!"
Mạnh Dao nghiêng mình, giải thích: "Thực sự do ta sao? Nhiếp tông chủ, ngươi với ta nếu như đổi chỗ mà xử..."
Nhiếp Minh Quyết sớm đoán được hắn muốn nói cái gì, ngắt lời nói: "Sẽ không!"
Mạnh Dao như đã sức cùng lực kiệt liên tục tránh thân, ứng phó không kịp, lòng bàn chân suýt nữa trật một cái, lộ ra sắc mặt vài phần chật vật, thở hổn hển, bỗng nhiên giống như bạo phát, lớn tiếng: "Xích Phong Tôn!!! Ngươi đến tột cùng có hiểu hay không, ta không giết bọn họ thì người phơi thây tại đây chính là ngươi!!!"
Những lời này thực ra giống như là "Ta là ân nhân cứu mạng ngươi, không thể giết ta nếu không ngươi chính là không có đạo nghĩa", nhưng mà Kim Quang Dao không hổ là Kim Quang Dao, ý giống vậy đổi cách nói khác, có bao gồm ủy khuất cùng bi thương. Quả nhiên, Nhiếp Minh Quyết động tác như bị kiềm chế, trán nổi gân xanh, bất động đứng thẳng một hồi, hắn nắm chặt chuôi đao, quát lên: "Vậy được! Chém chết ngươi, ta sẽ tự sát!"
Mạnh Dao la xong mấy tiếng kia liền rụt lại, thấy Bá Hạ chém tới trước mặt, sợ đến hồn phi phách tán, co cẳng chạy. Hai người một chém một trốn, đều là cả người có vết máu, lảo đảo. Ngụy Vô Tiện trong hình dáng này thấy thiệt hài, tay vừa chém Tiên đốc tương lai, trong lòng vừa cười đến điên khùng, nghĩ thầm nếu linh lực hiện tại của Nhiếp Minh Quyết không bị trọng thương, chỉ sợ Mạnh Dao sớm đã bị chém chết. Một cảnh sôi động, bỗng một thanh âm kinh ngạc nói: "Minh Quyết huynh!""
Một bộ bạch y thanh khiết từ trong rừng lao ra, Mạnh Dao vừa nhìn thấy mặt như thấy thần, liền lăn tới phía sau hắn trốn: "Trạch Vu Quân!!! Trạch Vu Quân!!!"
Nhiếp Minh Quyết đang bực trong lòng, ngay cả Lam Hi Thần tại sao lại xuất hiện ở đây cũng không thèm hỏi, quát lên: "Hi Thần tránh ra!"
Bá Hạ dưới khí thế hung hăng, Sóc Nguyệt buộc phải rời vỏ, Lam Hi Thần nửa đỡ nửa chặn được hắn, nói: "Minh Quyết huynh bớt giận! Sao phải khổ như vậy?"
Nhiếp Minh Quyết: "Ngươi sao không hỏi hắn chút xem đã làm cái gì?!"
Lam Hi Thần quay đầu nhìn về phía Mạnh Dao, Mạnh Dao vẻ mặt sợ hãi, ngập ngừng muốn nói lại như không dám nói lời nào. Nhiếp Minh Quyết: "Trước đây từ Lang Tà chạy trốn, ta đào ba thước đất mà vì sao không tìm ra! Thì ra là làm chó cho Ôn cẩu, ở thành Bất Dạ Thiên nối giáo cho giặc!"
Lam Hi Thần: "Minh Quyết huynh."
Hắn cắt ngang lời nói người bên cạnh, Nhiếp Minh Quyết hơi ngẩn ra, Lam Hi Thần lại nói: "Ngươi cũng biết, mấy lần trước, người cho ngươi bố trận Kỳ Sơn Ôn thị là ai không?"
Nhiếp Minh Quyết: "Ngươi."
Lam Hi Thần: "Ta chẳng qua truyền lại mà thôi. Ngươi có biết nguồn tin tình báo từ trước tới nay là của ai không?"
Tình cảnh này, ý trong lời nói của hắn lại chẳng rõ ràng quá. Nhiếp Minh Quyết nhìn về Mạnh Dao cúi đầu phía sau hắn, ấn đường co rúm lại, đúng là khó có thể tin.
Lam Hi Thần: "Không cần hoài nghi, hôm nay ta cũng nhận được tin tức từ hắn, mới đến đây tiếp ứng. Nếu không ta vì sao vừa đúng lúc xuất hiện ở đây?"
Nhiếp Minh Quyết không nói nên lời.
Lam Hi Thần lại nói: "Sau khi qua sự kiện Lang Tà đó, trong lòng A Dao ân hận, lại không dám nói với ngươi, đành phải nghĩ biện pháp xâm nhập vào Kỳ Sơn Ôn thị, tiếp cận Ôn Nhược Hàn, sau đó âm thầm gửi tin cho ta. Đầu tiên ta cũng không biết thân thế người truyền tin, nhờ cơ duyên mới nhìn ra được đầu mối, nhận ra hắn." Hắn hướng về Mạnh Dao, thấp giọng nói: "Những chuyện này ngươi không nói với Minh Quyết huynh sao?"
"..." Mạnh Dao bịt vết thương ở cánh tay, cười khổ nói: "Trạch Vu Quân, ngươi cũng thấy đó, dù cho vừa rồi ta có nói, Nhiếp tông chủ cũng sẽ không tin."
Nhiếp Minh Quyết ngậm miệng không nói. Bá Hạ với Sóc Nguyệt vẫn giằng co vậy, Mạnh Dao liếc mắt nhìn mũi đao kiếm tương giao, trong ánh mắt đầy sự kinh hồn bạt vía, một lát vẫn là đứng dậy, hướng Nhiếp Minh Quyết quỳ xuống.
Lam Hi Thần: "Mạnh Dao?"
Mạnh Dao khẽ nói: "Nhiếp tông chủ, vừa mới ở trong Viêm Dương điện, cho dù vì tín nhiệm của Ôn Nhược Hàn, không để cho hắn phát hiện manh mối, nhưng ta ra tay tổn thương ngươi, nói năng lỗ mãng, biết rõ trong lòng ngươi đau đớn về lão Nhiếp lão tông chủ, còn cố ý đâm vào vết thương lòng của ngươi... Tuy vạn bất đắc dĩ, thật sự vô cùng xin lỗi."
Nhiếp Minh Quyết: "Người nên quỳ không phải ta, là những tu sĩ bị chính tay ngươi giết."
Mạnh Dao: "Tính tình Ôn Nhược Hàn tàn bạo, thường ngày có chút trái ý, hắn liền giống như bị điên. Ta đã muốn ngụy trang thành thân tín của hắn, ta có thể ngồi yên mà xem? Cho nên..."
Nhiếp Minh Quyết: "Hay lắm, xem ra chuyện này ngày xưa ngươi làm cũng không thiếu."
Mạnh Dao thở dài, nói: "Thân ở Kỳ Sơn."
Tay Lam Hi Thần không rút, than thở: "Minh Quyết huynh, hắn nằm vùng Kỳ Sơn, có lúc làm một số chuyện... Không thể tránh được. Lúc hắn làm mấy chuyện này, trong lòng cũng là..."
Ngụy Vô Tiện trong lòng lắc đầu: "Trạch Vu Quân người này vẫn là... quá lương thiện mà." Nhưng mà nghĩ lại, hắn bởi vì đã biết các loại nghi ngờ của Kim Quang Dao mới có thể phòng ngừa như vậy, Mạnh Dao ở trước mặt Lam Hi Thần lại là một người chịu khổ, thân bất do kỷ, một mình mạo hiểm nằm vùng, góc nhìn hai người khác nhau, cảm nhận làm sao có thể như nhau?
Hồi lâu, Nhiếp Minh Quyết chợt giương đao lên, Lam Hi Thần: "Minh Quyết huynh!"
Hai mắt Mạnh Dao nhắm nghiền, Lam Hi Thần nắm chắc Sóc Nguyệt, nói: "Đắc tội..."
Lời còn chưa dứt, ngân quang lưỡi đao khí thế chém một đường, chém nát một khối đá.
Mạnh Dao bị tiếng chấn động dội lại của khối đá này khiến bả vai hơi co lại, nhìn khối cự thạch bên cạnh từ đầu đến chân bị chém thành hai nửa.
Cuối cùng một đao này không có biện pháp chém xuống. Bá Hạ về vỏ, Nhiếp Minh Quyết cũng không quay đầu lại xoay người đi.
Đến đây, Ôn Nhược Hàn bỏ mình, Kỳ Sơn Ôn thị tuy có dư đảng, cũng không ra thể thống gì, tình thế bất bại đã định.
Mà tử sĩ Mạnh Dao mấy năm ẩn nấp ở thành Bất Dạ Thiên, nhất chiến thành danh.
Ngụy Vô Tiện từng thấy khó hiểu, kể từ sau Mạnh Dao phản bội Thanh Hà Nhiếp thị, quan hệ giữa hắn với Nhiếp Minh Quyết không thể như trước rồi, sau này vì sao muốn kết nghĩa? Theo hắn quan sát, có lẽ ngoại trừ Lam Hi Thần vẫn hy vọng hai người xây lại quan hệ nên chủ động đề nghị, quan trọng nhất có lẽ là ơn cứu mạng và truyền tin. Trong những chiến dịch, ít nhiều gì đều nhờ vào tình báo của Mạnh Dao truyền tới thông qua Lam Hi Thần. Hắn vẫn thấy Kim Quang Dao là nhân tài hiếm có, có lòng kéo hắn trở về chính đạo. Kim Quang Dao đã không còn là thuộc hạ của hắn, sau khi kết nghĩa, mới có thân phận cùng lập trường thúc giục hắn, như đốc thúc quản giáo đệ đệ Nhiếp Hoài Tang của hắn.
Sau khi Xạ Nhật chi chinh kết thúc. Vì để chúc mừng, Lan Lăng Kim thị liên tục mở vài Hoa yến, mời vô số tu sĩ và vô số gia tộc tới dự tiệc.
Người đến người đi trên đài Kim Lân trước tầm nhìn cao rộng của Nhiếp Minh Quyết, liên tục tách ra, người hai bên đều cúi đầu trước hắn, chào hỏi gọi một tiếng Xích Phong tôn. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: "Phô trương dữ dội. Những người này đều vừa sợ vừa kính Nhiếp Minh Quyết. Người sợ mình không ít, người kính mình lại chẳng nhiều."
Kim Quang Dao đứng cạnh Tu Di toạ. Cùng Nhiếp Minh Quyết, Lam Hi Thần kết nghĩa, sau khi Nhận tổ quy tông, lúc này mi tâm đã điểm chu sa Minh Chí, đội mũ đen, mang áo bào Kim tinh Tuyết lãng, cả người rực rỡ hẳn lên, hết sức thanh tú sáng ngời. Lanh lợi không đổi nhưng phong thái ung dung, không thể nào so với trước đây.
Ngụy Vô Tiện trông thấy, một bóng người quen thuộc bên cạnh hắn.
Tiết Dương.
Tiết Dương lúc này, rất trẻ tuổi, tuy vẻ ngây ngô trẻ con trên gương mặt chưa biến mất, nhưng vóc dáng cũng đã rất cao. Trên người cũng mặc áo bào Kim tinh Tuyết lãng, đứng chung một chỗ với Kim Quang Dao, như gió xuân phất liễu, một vẻ thiếu niên phong lưu. Dường như bọn họ đang nói chuyện gì đó thú vị lắm, Kim Quang Dao làm một động tác tay, ánh mắt hai người giao nhau, Tiết Dương bắt đầu cười ha hả, hững hờ liếc nhìn đám tu sĩ đi lại khắp nơi, trong mắt là một vẻ khinh bỉ vô vị, hệt như những thứ đang đi lại nào đều là rác rưởi. Hắn thấy Nhiếp Minh Quyết, không hề có vẻ sợ hãi so với người bên cạnh, trái lại hướng bên này cười lộ răng nanh. Kim Quang Dao phát hiện sắc mặt Nhiếp Minh Quyết khó coi, liền thu lại nụ cười, nói thầm với Tiết Dương một câu, Tiết Dương liền phất tay một cái, vừa đung đưa vừa chuyển hướng khác đi.
Kim Quang Dao bước sang, kính cẩn nói: "Đại ca."
Nhiếp Minh Quyết: "Người kia là ai?"
Do dự một hồi, Kim Quang Dao dè dặt đáp: "Tiết Dương."
Nhiếp Minh Quyết cau mày: "Quỳ châu Tiết Dương?"
Kim Quang Dao gật đầu. Tiết Dương thuở niên thiếu đã nổi tiếng xấu, Ngụy Vô Tiện cảm giác được rõ, chân mày của Nhiếp Minh Quyết nhíu lại chặt hơn. Hắn nói: "Ngươi cùng người như vậy lăn lộn một chỗ làm gì?"
Kim Quang Dao: "Lan Lăng Kim thị chiêu mộ hắn."
Kim Quang Dao không dám thanh minh quá nhiều, lấy cớ chiêu đãi khách đến, rất bận rộn nên lủi đi qua bên khác. Nhiếp Minh Quyết lắc đầu, xoay đầu. Vừa xoay người lại, mắt Ngụy Vô Tiện lập tức sáng quắc, chỉ cảm thấy như tuyết trắng rơi đầy trời, ánh trăng chiếu rọi cả sảnh đường. Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ sóng vai đi tới.
Lam thị song bích đứng chung một chỗ, một cầm tiêu, một đeo đàn; Một ấm áp, một lạnh lùng. Dung mạo một vẻ điệt lệ như nhau, nhưng phong thái lại khác hẳn. Đúng là cùng một mặt mà có đến hai phong cách. Thảo nào luôn thu hút sự chú ý, thán phục không thôi của người khác.