Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

Chương 98 : Giảo Đồng (Ngũ)

Ngày đăng: 10:49 16/08/19

Lam Vong Cơ lúc bấy giờ, đường nét còn chút ngây ngô, biểu cảm rất là nghiêm túc. Ánh mắt Ngụy Vô Tiện lập tức dính lên mặt Lam Vong Cơ, có làm thế nào cũng không hề di chuyển. Mặc kệ có ai nghe thấy không, Ngụy Vô Tiện vẫn tự vui tự reo lên: "Lam Trạm! Ta nhớ ngươi muốn chết! Ha ha ha ha ha ha ha!"
Bỗng nhiên, có một giọng nói quen thuộc cất tiếng: "Nhiếp Tông chủ, Lam Tông chủ."
Ngụy Vô Tiện nghe thấy tiếng nói quen thuộc này, tim nhảy bật lên. Nhiếp Minh Quyết quay người lại nhìn, Giang Trừng mang một thân áo tím, tay gác kiếm đi tới.
Mà người đứng cạnh Giang Trừng. Chính là hắn!
Hắn trông thấy chính mình, toàn thân áo đen, không có bội kiếm, chắp tay đứng song song với Giang Trừng, quay sang phía này gật đầu chào hỏi, độc một vẻ rất là sâu hiểm khó dò, bễ nghễ chúng sinh. Ngụy Vô Tiện thấy khi còn trẻ mình trông thế kia, chân răng nhức nhối, cảm giác giả vờ giả vịt rõ ràng ràng, hận không thể xông lên đánh cho mình một trận nên thân.
Lam Vong Cơ cũng nhìn thấy Ngụy Vô Tiện đứng bên cạnh Giang Trừng, đầu mày giần giật, con ngươi nhạt màu lập tức xoay trở về, nhìn thẳng phía trước, vẫn một kiểu rất là đoan trang.
Giang Trừng với Nhiếp Minh Quyết nghiêm mặt nhìn nhau gật đầu, đều không có lời thừa thải nào muốn nói, sau khi bắt chuyện qua loa rồi cứ thế tách riêng ra. Ngụy Vô Tiện trông thấy bản thân mình mang đồ đen kia trái liếc phải lườm, khi lia mắt về phía Lam Vong Cơ bên này, dường như đang định mở miệng, Giang Trừng đã đi tới, đứng bên cạnh hắn. Hai người cúi đầu, mặt đầy vẻ nghiêm túc mỗi người nói một câu, Ngụy Vô Tiện ha ha bật cười, đứng sóng vai với Giang Trừng, đi về hướng khác. Người đi lại khắp nơi cũng tự động nhường một khoảng đất lớn cho họ.
Ngụy Vô Tiện cẩn thận ngẫm nghĩ một hồi, rốt cuộc thì bọn họ nói những gì?
Vốn hắn vẫn không nhớ ra nổi, thế nhưng trong mắt Nhiếp Minh Quyết, hắn trông thấy khẩu hình của bọn họ, lúc này mới nghĩ ra. Khi ấy, hắn nói: "Giang Trừng, Xích Phong tôn cao hơn ngươi thiệt nhiều, há há."
Giang Trừng nói là: "Cút. Ngươi muốn chết."
Tầm mắt Nhiếp Minh Quyết quay trở về, nói: "Sao Ngụy Anh không đeo kiếm?"
Bội kiếm tựa như lễ phục, trên thịnh hội là một loại biểu tượng không thể mất lễ nghi , người xuất thân thế gia càng phải coi trọng. Lam Vong Cơ lạnh nhạt nói: "Đoán chừng đã quên."
Nhiếp Minh Quyết cau mày: "Này mà cũng quên được?"
Lam Vong Cơ: "Không ngạc nhiên."
Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: "Giỏi, nói xấu sau lưng ta. Bị ta bắt được!"
Lam Hi Thần cười nói: "Vị Ngụy công tử từng nói qua, hắn hết thảy không muốn để ý lễ nghi phức tạp, đừng nói là bội kiếm, coi như không mặc quần áo thì người khác làm gì được hắn? Đúng là tuổi trẻ mà."
Nghe những lời ngông cuồng xằng bậy mà mình nói năm xưa từ miệng người khác, cảm giác đó thật là khó mà hình dung nổi, Ngụy Vô Tiện thấy có hơi bẽ mặt, nhưng lại chẳng thể làm gì. Chỉ nghe Lam Vong Cơ ở cạnh bên khe khẽ nói: "Ngông cuồng."
Y nói rất nhẹ, phảng phất chỉ nói cho chính nghe. Hai chữ này đập vào ngụy không tiện trong lỗ tai, đập vào tim hắn không khỏi lỡ hai nhịp.
Lam Hi Thần liếc nhìn y: "Ồ. Sao ngươi vẫn còn ở đây?"
Lam Vong Cơ hơi khó hiểu, nghiêm mặt nói: "Huynh trưởng ở đây, ta đương nhiên cũng ở đây."
Lam Hi Thần: "Sao ngươi còn chưa đi nói chuyện với nó? Bọn họ sắp đi xa rồi kìa."
Ngụy Vô Tiện rất là khó hiểu: "Trạch Vu Quân nói gì vậy? Chẳng lẽ lúc này Lam Trạm có lời gì muốn nói với mình à?"
Còn chưa thấy rõ Lam Vong Cơ phản ứng ra sao, đột nhiên, có tiếng quát mắng ồn ào ở một phía khác của Tu Di toạ truyền tới.
Ngụy Vô Tiện nghe tiếng mình ở đằng kia gầm lên: "Kim Tử Hiên! Ngươi có bệnh hả?! Lúc trước là ai không thích cái này không vừa lòng cái kia, nhiều lời oán giận, hiện giờ lại muốn tới đây quấy rầy sư tỷ ta, ngươi có biết xấu hổ không?!"
Nghe thấy câu đó, Ngụy Vô Tiện nghĩ tới. Hóa ra là lần này!
Đầu kia, Kim Tử Hiên cũng cả giận nói: "Ta đang hỏi Giang Tông chủ, không có hỏi ngươi! Người ta hỏi cũng là Giang cô nương, liên quan gì tới ngươi!"
Ngụy Vô Tiện: "Nói hay thật! Sư tỷ của ta có liên quan gì tới ngươi? Ngươi hỏi thăm làm gì? Ngươi đừng quên lúc trước chính ngươi đã nói những gì, nuốt hết rồi hả?!"
Kim Tử Hiên: "Giang Tông chủ - đây là Hoa yến nhà ta, còn kia là người nhà các ngươi, ngươi có còn quản không!"
Lam Hi Thần vẫn chưa rõ tình hình: "Ơ? Sao lại tranh cãi rồi?"
Ánh mắt Lam Vong Cơ lao sang bên kia, nhưng bước chân lại dính lên trên đất, qua một lúc, hệt như đã hạ quyết tâm gì đó, cất bước, đang định đi tới, giọng Giang Trừng lại truyền đến: "Ngụy Vô Tiện, ngươi ngậm miệng lại. Kim công tử, ngại quá. Gia tỷ rất khoẻ, cảm ơn sự quan tâm của ngài. Chuyện này, có lẽ lần sau chúng ta lại nói."
Ngụy Vô Tiện cười khẩy: "Lần sau? Không có có lần sau! Được hay không cũng không cần hắn tới quan tâm! Hắn nghĩ hắn là ai?"
Hắn nói xong lập tức xoay lưng đi khỏi, Giang Trừng quát lên: "Quay lại! Ngươi định đi đâu?"
Ngụy Vô Tiện xua tay nói: "Đâu cũng được! Đừng để ta nhìn thấy cái bản mặt của hắn là được. Ban đầu ta đã chẳng muốn đến, ngươi ở đây đối phó đi."
Giang Trừng bị hắn bỏ lại đằng sau, mặt từ từ giăng kín mây đen, Kim Quang Dao vốn đang bận bịu tùm lum giữa sân, gặp người là cười, có việc là làm, thấy bên này ồn ào, lại xông ra nói: "Ngụy công tử, xin dừng chân!"
Ngụy Vô Tiện chắp tay, đi còn mau hơn. Mặt mày hắn nặng trĩu, chẳng ai chú ý tới. Lam Vong Cơ đi một bước về phía hắn, còn chưa kịp mở miệng nói gì, hai người đã lướt qua nhau.
Kim Quang Dao không đuổi kịp Ngụy Vô Tiện, giẫm chân nói: "Ầy, người đi mất rồi, Giang Tông chủ, chuyện này... Phải làm sao mới ổn đây?"
Giang Trừng giấu mây đen trên mặt đi, nói: "Khỏi cần để ý tới hắn. Hắn ở nhà lỗ mãng quen rồi, cứ không có phép tắc như thế đấy." Rồi bắt đầu trò chuyện với Kim Tử Hiên.
Nhìn hai người này, trong lòng Ngụy Vô Tiện thở dài một tiếng, cũng may Nhiếp Minh Quyết đối với tình hình bên này cũng không có hứng thú, rất nhanh thì dời đi ánh mắt, nhìn không thấy bọn họ.
Tiên phủ Thanh Hà Nhiếp thị, Bất Tịnh Thế.
Nhiếp Minh Quyết đang ngồi trên chiếu, trước mặt Lam Hi Thần là một đàn ngọc, vuốt dây giữ cầm, đàn xong một khúc, Kim Quang Dao cười nói: "Hay lắm, nghe qua Nhị ca đàn, trở về ta sẽ đem cỗ cầm đó đập."
Lam Hi Thần: "Bên ngoài Cô Tô Tam đệ đàn cũng vô cùng tốt rồi. Là mẹ ngươi dạy cho sao?"
Kim Quang Dao: "Không. Bà ấy không dạy ta. Ta nhìn theo rồi học. Hồi trước bà không dạy cho ta mấy thứ này, chỉ dạy ta đọc sách viết chữ, mua một ít kiếm phổ và tâm pháp rất đắt tiền cho ta luyện."
Lam Hi Thần ngạc nhiên: "Kiếm phổ tâm pháp?"
Kim Quang Dao: "Nhị ca chưa thấy bao giờ nhỉ? Cái loại kiếm phổ bán trong dân gian ấy, vẽ chút ít tư thế lung ta lung tung." Hắn quơ tay một hồi, Lam Hi Thần cười lắc đầu, Kim Quang Dao cũng lắc đầu theo: "Toàn là gạt người, chuyên lừa phỉnh đàn bà như mẹ ta, còn bán rất mắc nữa. Luyện vào không có hại, nhưng cũng chẳng có chút xíu ích lợi nào."
Hắn bùi ngùi nói: "Nhưng mẹ ta đâu hiểu được những thứ đó, trông thấy là mua, nói mai sau có một ngày đi gặp cha, nhất định phải mang một thân bản lĩnh đến gặp ông ấy, không thể tụt lại phía sau người khác được. Nên tiền đều tiêu vào chỗ đó hết."
Lam Hi Thần gảy hai cái lên dây đàn: "Chỉ nhìn mà đã có thể học đến mức này, ngươi rất có năng khiếu. Nếu được danh sư chỉ bảo, tiến bộ sẽ rất nhanh đó."
Kim Quang Dao cười nói: "Danh sư đang ở trước mắt ta, cũng không dám làm phiền."
Lam Hi Thần nói:"Có gì không dám? Công tử mời ngồi."
Kim Quang Dao liền ngồi nghiêm chỉnh trước hắn, làm ra bộ dáng nghiêm tốn nghe giảng: "Lam tiên sinh muốn dạy gì nào?"
Lam Hi Thần: "Thanh Tâm Âm, thế nào?"
Ánh mắt Kim Quang Dao sáng lên, chưa mở miệng, Nhiếp Minh Quyết ngẩng đầu lên nói: "Nhị đệ, Thanh Tâm Âm là một trong những tuyệt học của Cô Tô Lam thị ngươi, đừng nên lộ ra ngoài."
Lam Hi Thần không lưu tâm, cười nói: "Thanh Tâm Âm không giống với Phá Chướng Âm, có hiệu quả thanh lọc tâm hồn trấn tĩnh tinh thần, những kỹ năng trị liệu khỏi bệnh cần gì phải cất giấu? vả lại, dạy cho Tam đệ, sao lại coi là lộ ra ngoài?
Nếu hắn trong lòng hiểu được, Nhiếp Minh Quyết cũng không nói thêm gì nữa.
Hôm đó, hắn về Bất Tịnh Thế, vừa vào phòng khách thấy trước mặt Nhiếp Hoài Tang một hàng bày ra mười mấy cây chiết phiến nhũ vàng, hắn đang lấy một cây vuốt ve yêu thích không buông tay, lẩm bẩm với mỗi cây quạt chữ lưu niệm. Nhiếp Minh Quyết lúc này trán nổi lên gân xanh lên, nói: "Nhiếp Hoài Tang!"
Nhiếp Hoài Tang lập tức quỳ xuống.
Thật sự bị dọa sợ đến quỳ xuống, quỳ xong lại thấp thỏm bò dậy, nói: "Đại, đại, đại, đại ca."
Nhiếp Minh Quyết: "Đao của ngươi đâu rồi?"
Nhiếp Hoài Tang ấp úng nói: "Ở. . . Ở trong phòng. Không đúng, ở trường. Không đúng, ngẫm lại... Ta..."
Ngụy Vô Tiện có thể cảm giác Nhiếp Minh Quyết đã một đao chặt tim của hắn mất rồi: "Mang theo bên mình mười mấy cây quạt, bội đao thiếp thân ở đâu cũng không biết?!"
Nhiếp Hoài Tang vội nói: "Ta phải đi tìm đây!"
Nhiếp Minh Quyết nói: "Không cần nữa! Tìm được ngươi cũng không luyện được cái gì. Đem mấy thứ này đều đốt cho ta!"
Nhiếp Hoài Tang cực sợ hãi, vội vàng lấy cây quạt đi qua lạy hắn, vừa lạy vừa nói: "Không muốn đâu đại ca! Những thứ này đều là người ta tặng cho ta đấy!"
Nhiếp Minh Quyết một chưởng vỗ nứt cái bàn, nói: "Người nào tặng, gọi hắn cút ra đây cho ta!"
Một người nói: "Là ta tặng."
Kim Quang Dao từ đại sảnh bên ngoài rảo bước tiến vào, Nhiếp Hoài Tang thấy cứu tinh, mừng rỡ: "Ngươi đến rồi, Tam ca!"
Thực ra không phải Kim Quang Dao có thể khiến cho Nhiếp Minh Quyết không nổi giận, thứ nhất Nhiếp Minh Quyết thường nổi giận là đổ lên đầu Kim Quang Dao, sẽ không lo lắng mắng những người khác, cho nên nói hắn là cứu tinh cho Nhiếp Hoài Tang không hề quá đáng. Nhiếp Hoài Tang vui mừng hớn hở, vừa kêu chào ngươi Tam ca một tràng, vừa không ngừng bận rộn mà quơ những cây quạt trên bàn đi. Xem bộ dáng này của đệ đệ, Nhiếp Minh Quyết khí xộc lên não, lại cảm thấy tức cười, nói với Kim Quang Dao: "Ngươi ít tặng cho hắn mấy thứ linh tinh kia đi."
Nhiếp Hoài Tang lúng ta lúng túng, rớt hai cây quạt xuống đất, Kim Quang Dao giúp hắn nhặt lên, bỏ vào trong ngực hắn, nói: "Hoài Tang yêu thích phong nhã, say mê thi họa, lại không có thói xấu, sao có thể nói là mấy thứ tinh tinh?"
Nhiếp Hoài Tang: "Đúng đó, Tam ca nói đúng!"
Nhiếp Minh Quyết: "Làm gia chủ không cần mấy thứ kia."
Nhiếp Hoài Tang: "Ta lại không làm gia chủ, đại ca ngươi làm là tốt rồi, ta mặc kệ!" đại ca liếc mắt phóng tới, hắn lập tức câm miệng. Nhiếp Minh Quyết chuyển hướng kim quang Dao, nói: "Ngươi tới đây làm gì?"
Kim Quang Dao nói: "Nhị ca nói hắn tặng cho ngài một cây cầm."
Cây đàn đó là trước kia Lam Hi Thần mang đến để gảy Thanh Tâm Âm cho Nhiếp Minh Quyết, giúp hắn bình tâm tĩnh khí sau tặng lại. Kim Quang Dao: "Gần đây Vân Thâm Bất Tri Xứ đang trùng kiến ở giai đoạn quan trọng, Đại ca không cho hắn tới, Nhị ca liền đem Thanh Tâm Âm dạy lại cho ta rồi. Cứ xem như là không so được với tài đánh đàn tinh tuyệt của Nhị ca đi, cũng có thể vì Đại ca giúp vài phần, hồi phục một ít..."
Nhiếp Minh Quyết nói: "Ngươi làm tốt chuyện của mình là được."
Nhiếp Hoài Tang lại cảm thấy hứng thú, nói: "Tam ca, từ khúc nào? Ta có thể nghe không? Ta nói với ngươi rồi, lần trước ngươi tìm cho ta tuyệt bản kia..."
Nhiếp Minh Quyết quát lên: "Cút về phòng của ngươi đi!"
Nhiếp Hoài Tang vội vàng cụp đuôi lăn, nhưng dám chắc không chạy về phòng, mà là đi trong phòng khách cầm những lễ vật Kim Quang Dao mang tới cho hắn. Hắn xen mồm mấy lần, Nhiếp Minh Quyết lửa giận trong lòng cũng giảm ít nhiều, quay đầu nhìn kim quang Dao, vẻ mặt lộ vẻ mệt mỏi, một thân Kim Tinh Tuyết Lãng hơi phong trần, chắc từ kim Lân đài chạy tới, dừng một chút, nói: "Ngồi xuống đi."
Kim Quang Dao khẽ vuốt cằm, theo lời ngồi xuống, nói: "Đại ca quan tâm đến Hoài Tang, khuyên nhủ ôn hòa tí cũng được mà, cần gì phải vậy?"
Nhiếp Minh Quyết nói: "Lấy đao gác trên cổ bức nó còn vậy, xem ra là đánh chết cũng không thể nên thân rồi."
Kim Quang Dao nói: "Hoài Tang cũng không phải không nên thân, không có chí ở đây mà thôi."
Nhiếp Minh Quyết nói: "Ngươi lại tìm được chí của nó ở nơi nào đấy."
Kim Quang Dao cười cười, nói: "Đó là đương nhiên, chẳng phải ta am hiểu nhất sao? Duy nhất tìm không ra, cũng chỉ có đại ca thôi."
Biết người lúc nào vui lúc nào giận, tùy bệnh hốt thuốc, làm ít công to. Vì vậy Kim Quang Dao là một cao thủ khi đoán được sở thích của người khác. Chỉ có Nhiếp Minh Quyết, Kim Quang Dao thử dò mà không ra bất kỳ tin gì có ích. Năm đó Mạnh Dao làm thuộc hạ của Nhiếp Minh Quyết Ngụy Vô Tiện đã chứng kiến qua: Nữ nhân, rượu, tiền tài như nhau; thư họa đồ cổ trong mắt hắn chính là một đống nước mực nhão, tuyệt cất Giai trà cùng quán ven đường trà cặn bã tại hắn uống tới không có khác nhau chút nào, Mạnh Dao tâm tư dốc hết cũng không thăm dò ra gì, hắn ngoại trừ mỗi ngày luyện đao cùng giết Ôn cẩu thì có gì đặc biệt yêu thích, quả thực tường đồng vách sắt, đao thương bất nhập. Nghe giọng hắn tự giễu, Nhiếp Minh Quyết ngược lại không thấy không ưa vậy, nói: "Ngươi ít cổ vũ nó cái loại tính tình này."
Kim Quang Dao mỉm cười, lại hỏi: "Đại ca, đàn của Nhị ca đâu?"
Nhiếp Minh Quyết cho hắn chỉ hướng.
Từ đó về sau, Kim quang Dao cách mấy ngày liền từ Lan Lăng chạy tới Thanh Hà, đàn Thanh tâm khúc trợ giúp Nhiếp Minh Quyết tĩnh tâm, tận tâm tận lực, một chút lời oán giận cũng không. Thanh Tâm khúc thật sự có hiệu quả huyền diệu, Ngụy Vô Tiện có thể cảm giác rõ trong lồng ngực của Nhiếp Minh Quyết lệ khí được ức chế. Mà thời điểm đánh đàn, đối thoại của hai người khi ở chung cũng có chút hòa bình rồi, không có .Hắn bắt đầu cảm thấy, cái gọi là trùng tu Vân Thâm Bất Tri Xứ không phân thân ra được, chẳng qua là mượn cớ. E rằng, Lam Hi Thần muốn cho Nhiếp Minh Quyết cùng kim quang Dao một dịp làm dịu quan hệ.
Nhưng hắn vừa nghĩ như vậy, sau một khắc có một trận tức giận cuồng nộ dâng lên.
Nhiếp Minh Quyết hất ra hai gã môn sinh không dám lên trước ngăn cản, xông thẳng ra Trán Viên. Lam Hi Thần cùng Kim Quang Dao đang ở bên trong thư phòng thảo luận gì đó với vẻ mặt nghiêm nghị, trên thư án trước hai người có mấy tờ bản vẽ, vẽ đủ màu kí kiệu. Thấy hắn xông tới, Lam Hi Thần hơi ngẩn ra, nói: "Đại ca?"
Nhiếp Minh Quyết nói: "Ngươi đừng động." Đối với kim quang Dao lại lạnh lùng nói: "Ngươi đi ra đây."
Kim quang Dao liếc hắn một cái, lại liếc mắt nhìn Lam Hi Thần, cười nói: "Làm phiền Nhị ca làm phiền ngươi sẽ giúp ta để ý một để ý này, ta cùng Đại ca đi trước nói chút chuyện riêng, quay lại mời ngươi giải thích cho."
Lam Hi Thần mặt lộ vẻ lo lắng, Kim Quang Dao ngăn hắn lại, theo Nhiếp Minh Quyết đi ra Trán Viên. Hai người mới vừa đi tới cạnh Kim Lân đài, Nhiếp Minh Quyết liền một chưởng bổ tới.
Bên cạnh vài môn sinh kinh hãi, Kim Quang Dao nhẹ nhàng linh hoạt lắc mình né một chưởng này, ý bảo bọn họ không cần làm bừa, đối với Nhiếp Minh Quyết nói: "Đại ca, cần gì như vậy, có chuyện gì từ từ nói."
Nhiếp Minh Quyết nói: "Tiết Dương đâu?"
Kim Quang Dao: "Hắn đã bị nhốt vào địa lao, chung thân không phải giải thích..."
Nhiếp Minh Quyết nói: "Trước đây ngươi ở trước mặt ta nói thế nào? "
Kim Quang Dao im lặng. Nhiếp Minh Quyết: "Ta muốn hắn nợ máu trả bằng máu, ngươi lại cho hắn chung thân không phải giải thích?"
Kim Quang Dao cẩn thận nói: "Chỉ cần hắn chịu đến trừng phạt, không phạm vào nữa, chung thân không phải giải thích cùng nợ máu trả bằng máu chẳng phải..."
Nhiếp Minh Quyết: "Ngươi tiến cử khách khanh tốt đấy, làm ra chuyện tốt! Chuyện cho tới bây giờ ngươi còn dám bao che cho hắn!"
Kim Quang Dao giải thích: "Ta không có bao che cho hắn, lịch dương Thường thị sự kiện kia ta cũng rất khiếp sợ, ta làm sao ngờ được Tiết Dương sẽ giết người cả nhà hơn năm mươi người cơ chứ? Có thể cha ta nhất định phải giữ lại người này..."
Nhiếp Minh Quyết nói: "Khiếp sợ? chiêu mộ hắn là ai? Tiến cử hắn là ai? Trọng dụng hắn là ai? Bớt lấy danh nghĩa phụ thân ngươi đi, Tiết Dương làm gì, ngươi còn không biết sao?!"
Kim quang Dao thở dài, nói: "Đại ca, thật sự ta theo mệnh lệnh của phụ thân. Ta không có cách nào cự tuyệt. Ngươi bây giờ muốn ta xử trí Tiết Dương, ta làm sao khai báo với ông ấy đây."
Nhiếp Minh Quyết nói: "Không cần nói lời vô ích, mang đầu Tiết Dương tới gặp."
Kim Quang Dao còn muốn lên tiếng, Nhiếp Minh Quyết dã mất đi tính nhẫn nại, nói: "Mạnh Dao, ngươi chớ ở trước mặt ta mồm mép lừa người, bộ mặt kia của ngươi đã sớm không còn hữu hiệu!"
Trong nháy mắt, kim quang Dao trên mặt hiện ra vài phần khó xử vẻ, như một bệnh không tiện nói ra của mình bị vạch trần trước mắt mọi người, không có chỗ giấu, không còn mặt mũi nào.
Hắn nói: "Bộ mặt của ta? Bộ mặt nào? Đại ca, ngươi chung quy mắng ta công vu tâm kế. Ngươi nói ngươi đang đứng thẳng, không sợ trời không sợ đất, nam tử hán đại trượng phu, không cần giở âm mưu gì. Được, ngươi xuất thân cao quý, tu vi cũng cao. Ta đâu có thể? Ta với ngươi giống nhau sao? Ta hoàn toàn không tu vi cao căn cơ ổn như ngươi, lớn như vậy ai đã từng dạy ta? Hai không bối cảnh thế gia, ngươi nghĩ rằng bây giờ ở Lan Lăng Kim thị ta đang đứng rất vững sao? Ngươi cho rằng Kim Tử Hiên chết ta liền lên như diều gặp gió phải không? Kim Quang Thiện thà rằng đón thêm một người con riêng trở về cũng chưa từng có ý tứ để cho ta kế vị! Muốn ta không sợ trời không sợ đất? Ta chính là sợ trời sợ đất, còn sợ người! Đúng thật là đứng nói không đau eo, người no không biết kẻ chết đói. "
Nhiếp Minh Quyết lạnh lùng thốt: "Nói cho cùng, ý của ngươi không phải không muốn giết Tiết Dương, ngươi không muốn địa vị ở Lan Lăng Kim thị bị lung lay."
Kim Quang Dao nói: "Ta đương nhiên không muốn!"
Hắn ngẩng đầu, trong ánh mắt có ngọn lửa nhấp nháy, nói: "Bất quá đại ca, cho tới nay ta muốn hỏi ngài một câu: Mạng của thủ hạ chết dưới tay ngài, chỉ nhiều hơn chứ không ít so với ta, vì sao lúc đầu ta chẳng qua là bị tình thế ép buộc giết mấy người tu sĩ, lại bị ngươi lôi chuyện cũ nhắc cho tới giờ?"
Nhiếp Minh Quyết giận quá hóa cười, nói: "Được! Ta trả lời ngươi. Vong hồn dưới đao của ta nhiều vô kể, ta chưa bao giờ vì ham muốn cá nhân mà giết người, càng không vì trèo lên mà giết người!"
Kim Quang Dao nói: "Đại ca, ta hiểu rõ ý của ngài rồi, ngài có phải muốn nói, những người ngươi giết tất cả đều là trừng phạt đúng tội?"
Không biết là dũng khí từ đâu tới, hắn cười hai tiếng, đến gần Nhiếp Minh Quyết mấy bước, thanh âm cũng cao lên, có phần hùng hổ nói: "Vậy xin hỏi, ngài làm sao quyết định có hay không trừng phạt đúng tội một người? Tiêu chuẩn của ngài thì nhất định là chính xác sao? Ví như ta giết một người cứu cả trăm người sống, đây là công lớn hơn tội, vẫn là trừng phạt đúng tội? Muốn thành đại sự, luôn có chút hy sinh."
Nhiếp Minh Quyết nói: "Vậy sao không hi sinh chính ngươi? Ngươi cao quý hơn so với bọn họ à? Ngươi khác với bọn họ à?"
Kim Quang Dao bình tĩnh nhìn hắn, một lát, cuối cùng như quyết tâm quyết định gì đó, hay bỏ qua gì, bình tĩnh nói: "Đúng."
Hắn ngẩng đầu lên, trong nét mặt ba phần kiêu ngạo, ba phần thản nhiên, ba phần mơ hồ điên cuồng mơ hồ, nói: "Ta với bọn họ, đương nhiên là khác!"
Nhiếp Minh Quyết bị bộ mặt và những lời này chọc giận.
Hắn tung một cước, Kim Quang Dao không chút phòng bị, cũng không có né tránh, bị hắn đạp chúng ngay giữa, lại từ trên kim Lân đài lăn lông lốc xuống.
Nhiếp Minh Quyết cúi đầu quát lên: "Con trai kỹ nữ, thảo nào thế này!"
Kim Quang Dao lăn liên tục hơn năm mươi bậc thềm mới rơi xuống đất, nằm trên đất một lúc, sau đó bò dậy. Hắn giơ tay vẫy lui mấy tên tôi tớ và môn sinh vây tới cạnh bên, phủi phủi bụi đất trên áo bào Kim tinh Tuyết lãng, chầm chậm ngẩng đầu, đối mặt với Nhiếp Minh Quyết.
Ánh mắt hắn rất bình tĩnh, thậm chí có chút thản nhiên. Nhiếp Minh Quyết đao ra khỏi vỏ, vừa đúng lúc Lam Hi Thần quay về, do lo lắng từ trong đi ra xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhìn thấy cảnh tượng này, hắn cũng lập tức rút ra Sóc Nguyệt: "Các ngươi làm sao vậy?"
Kim Quang Dao: "Không có gì đâu. Đa tạ đại ca dạy bảo."
Nhiếp Minh Quyết: "Ngươi không nên cản!"
Lam Hi Thần: "Đại ca ngươi trước thu hồi Bá Hạ đi, tâm tư ngươi bị rối loạn!"
Nhiếp Minh Quyết: "Ta không có loạn. Ta biết bản thân đang làm gì. Hắn không có thuốc nào cứu được, hắn còn tiếp tục như vậy, không thể không hại thế gian, sớm giết sớm yên ổn!"
Lam Hi Thần ngẩn ra: "Đại ca ngươi nói cái gì vậy? Hắn mấy ngày này từ Thanh Hà qua Lan Lăng đi đi về về, lẽ nào chỉ có thể đổi lấy một câu không có thuốc nào cứu được thôi sao?"
Đối phó với kiểu người như Nhiếp Minh Quyết, nói ân nói thù là phương pháp tốt, động tác hắn thực sự hơi dừng lại, nhìn chỗ Kim Quang Dao một cái. Trên trán hắn máu tươi chảy ròng ròng, có thể ngoại trừ mới vừa rồi té bị thương, còn có băng vải bao lấy vết thương lấy, chỉ là mới vừa rồi mang mềm ra la ô mũ cho nên mới bị ẩn tàng rồi. Lúc này vết thương mới và vết thương cũ cùng nứt ra, hắn liền đem băng vải tháo xuống , ở trên vết thương xoa xoa, lau đi vết máu, cho y phục không bị dính bẩn, lại đem nó ném xuống đất, đứng ở chỗ đó không nói lời nào, chẳng biết đang suy nghĩ gì. Lam Hi Thần quay đầu lại nói: "Tam đệ, ngươi trở về đi, ta nói chuyện với Đại ca."
Kim Quang Dao hướng về bên này cúi người hành lễ, xoay người đi. Cảm thấy lực đạo trên tay Nhiếp Minh Quyết giảm bớt, Lam Hi Thần cũng thu lại kiếm, vỗ vỗ vai hắn, dẫn hắn đi.
Lam Hi Thần vừa đi vừa nói: "Đại ca, ngươi sợ là không biết, bây giờ tình cảnh tam đệ thật không tốt lắm."
Nhiếp Minh Quyết lạnh nhạt: "Ở trong miệng của hắn, luôn ở trong dầu sôi lửa bỏng."
Tuy nói vậy, nhưng đao đã chậm rãi thu vào trong vỏ. Lam Hi Thần: "Ai nói không phải nào. Hắn mới vừa rồi không phải xung đột với ngươi? Ngươi xem ngày trước của hắn sẽ như vậy sao?"
Quả thực sẽ không, quả thực lạ. Kim quang Dao cũng không phải là một người kìm nén không giận, hắn hiểu rõ làm thế nào đối phó Nhiếp Minh Quyết, phải nhượng bộ. Vừa rồi một trận bạo phát chống đối cho hả giận, thật không giống hắn.
Lam Hi Thần nói: "Mẫu thân hắn vốn không thích hắn,sau đó Tử Hiên huynh qua đời, đối với hắn một tí là càng đánh chửi. Gần đây phụ thân hắn cũng không nghe lời lọt của hắn, tất cả đều án hắn đưa lên đều trả về rồi."
Ngụy Vô Tiện nhớ tới một xếp bản vẽ trên bàn, trong lòng sáng tỏ: "Liễu Vọng đài."
Sau cùng, Lam Hi Thần nói: "Tạm thời đừng ép hắn chặt quá! Ta tin tưởng hắn hiểu nên làm gì. Chỉ cần cho hắn nhiều thời gian một chút."
Nhiếp Minh Quyết nói: "Chỉ hy vọng như thế."
Ngụy Vô Tiện vốn tưởng rằng đã trúng chưởng của Nhiếp Minh Quyết, Kim Quang Dao sẽ phải an phận một đoạn thời gian. Ai biết, qua vài ngày nữa, hắn vẫn cứ theo lẽ thường đến Bất Tịnh Thế.
Nhiếp Minh Quyết ở trên giáo trường tự mình giám sát hướng dẫn Nhiếp Hoài Tang nghi luyện đao, không để ý tới hắn, hắn liền cung cung kính kính đứng ở rìa bên trong giáo trường chờ. Nhiếp Hoài Tang không hứng thú cho lắm, ánh mặt trời lại gắt, luyện cho có lệ, hai cái liền kêu mệt, vui rạo rực đến tìm Kim Quang Dao bên kia nhìn hắn lần này mang rồi lễ vật gì tới. Nhiếp Minh Quyết lần này cau mày cực, lần này cũng là nổi giận: "Nhiếp Hoài Tang, ngươi có phải không nghĩ đao của ta chém vào đầu ngươi đi, cút về đây!"
Nếu như Nhiếp Hoài Tang có thể như Ngụy Vô Tiện cảm giác được lúc này lửa giận trong ngực Nhiếp Minh Quyết phun lên cao được bao nhiêu, sẽ không cười đùa tí tửng vậy, hắn nói: "Đại ca, đến giờ rồi nên nghỉ ngơi thôi!"
Nhiếp Minh Quyết nói: "Ngươi một nén nhang trước mới nghỉ ngơi xong. Tiếp tục cho ta, luyện thành mới thôi."
Nhiếp Hoài Tang vẫn còn phơi phới, nói: "Dù sao ta cũng không học được, hôm nay không luyện nữa!"
Những lời này hắn đã nói nói qua rồi, ai biết, ngày hôm nay Nhiếp Minh Quyết phản ứng lại cùng quá khứ hoàn toàn không giống. Hắn quát lên: "Ta dạy heo cũng dạy rồi, làm sao không dạy nổi ngươi?!"
Không ngờ tới hắn lại đột nhiên bạo phát, Nhiếp Hoài Tang bị hét một chàng, ngây ra như phỗng, đi qua chỗ Kim Quang Dao. Thấy hai người cùng một chỗ, cơn tức của Nhiếp Minh Quyết càng xông lên ngực: "Một bộ đao pháp đã một năm còn chưa học được, thao trường đứng một nén nhang liền kêu khổ kêu mệt, không cầu ngươi trở nên xuất sắc, nhưng ngươi ngay cả tự bảo vệ mình còn khó khăn! Thanh Hà Nhiếp thị làm sao xuất hiện loại phế vật như ngươi! Một hai phát trói lại, mỗi ngày đánh một trận mới phải. Đem hết mấy thứ trong phòng nó dọn sạch cho ta!"
Câu cuối cùng là hắn nói với môn sinh đứng cạnh thao trường. Thấy người đi rồi, Nhiếp Hoài Tang lo sợ bất an, một lát sau môn sinh một hàng mang gồm thư họa, đồ sứ, chiết phiến trong phòng hắn đưa tới.
Kim Quang Dao thấy tình thế không tốt, cũng nói: "Đại ca, ngươi đừng kích động." Nhiếp Minh Quyết đã một đao vung ra, những vật đẹp đẽ xếp chồng trong giáo trường liền bị bao phủ trong lửa lớn hừng hực ngút trời. Nhiếp Hoài Tang kêu thảm một tiếng, nhào vô trong lửa để cứu, Kim Quang Dao vội kéo hắn lại, nói: "Cẩn thận đó Hoài Tang!"
Tay trái Nhiếp Minh Quyết bổ một phát, trong tay Nhiếp Hoài Tang cướp ra đây hai món đồ sứ trắng bị bể tan tành, mấy quyển trục, thư họa, đã sớm trong nháy mắt hóa thành một đống tro bụi. Nhiếp Hoài Tang trơ mắt vậy nhìn tất cả vật yêu thích bên cạnh nhiều năm qua thu gom thành tro, ngây ra như phỗng. Kim Quang Dao nắm bàn tay hắn lên nhìn, nói: "Không có tổn thương chứ?" vừa quay đầu nói với mấy môn sinh: "Trước tiên phiền chuẩn bị ít thuốc cho ta!"
Mấy môn sinh xác nhận rồi thối lui. Nhiếp Hoài Tang đứng tại chỗ, toàn thân phát run, nhìn về phía Nhiếp Minh Quyết, trong mắt hiện lên tia máu. Kim Quang Dao nhìn thần sắc hắn bất thường, nắm vai hắn, thấp giọng: "Hoài Tang, ngươi sao vậy? Đừng nhìn nữa, mau vào phòng nghỉ ngơi đi!"
Viền mắt Nhiếp Hoài Tang đỏ lên, không nói tiếng nào. Kim Quang Dao lại nói: "Đồ đạc cũng không có gì mấy, quay về Tam ca sẽ tìm thêm cho ngươi..."
Nhiếp Minh Quyết lạnh lùng thốt: "Nó lại mang vào trong nhà một lần, ta sẽ đốt thêm một lần."
Vẻ tức giận mất hứng chợt lóe lên trên mặt Nhiếp Hoài Tang. Hắn vứt cây đao xuống đất, lớn tiếng: "Ngươi cứ đốt đi!!!"
Kim Quang Dao vội nói: "Hoài Tang! Đại ca ngươi đang bực bội, ngươi đừng..."
Nhiếp Hoài Tang hướng Nhiếp Minh Quyết hét: "Đao đao đao! Má nó chứ, ai muốn luyện thứ rách nát này chứ?! Ta thấy vui khi làm phế vật thì sao nào?! Người nào thích làm gia chủ thì làm đi! Ta không thích chính là không thích! Ngươi ép ta có lợi gì chứ?!"