Đương BT Gặp Gỡ BL

Chương 4 :

Ngày đăng: 11:53 18/04/20


Ta đi dưới ánh trăng, lần theo bóng mình, sải từng bước lớn, đầu óc thông thoáng, đắc ý dào dạt mà trở về nhà (mấy từ tượng hình loạn thất bát tao này chủ yếu để miêu tả tâm tình ta lúc đó, hảo sung sướng, hảo vui vẻ, hảo sảng khoái a ~~) Tuy dựa theo những điều khoản trong hợp đồng mà nói, ta chả hưởng lợi gì ngoài việc bị tên tiểu tử này dắt mũi…



Thế nhưng, vẫn còn một điều quan trọng nhất mà ta liều sống liều chết thêm vào cho bằng được, đó chính là, bên Giáp là Châu trước hết phải đóng học phí cho bên Ất là Mộc Mộc lão sư đủ 1000 đồng (Ngươi nói ta làm tiền? Một buổi học không tốn chút sức lực cư nhiên thu người ta 50 đồng! Nghe ta giải thích đã, người giúp việc trong nhà Châu làm 2 tiếng đồng hồ cũng được trả bao nhiêu đó rồi, huống hồ ta còn phải phụ họa cho hắn đi chơi nữa! Hừ, mọi người đều nói biệt danh của ta là “Nhậm nhàn khi”, có nghĩa là làm người nhàn rỗi để cho người ta khi dễ, đương nhiên cũng là bởi vì ta thật sự là một người yếu lòng >-<)



Về đến nhà, ta cư nhiên thấy lão đệ bảo bối, cục cưng yêu dấu của ta đang ở nhà! Bổ nhào đến cắn một cái! Ha ha, đậu hũ trước mắt, không ăn thật lãng phí! Dù người ta có là đệ đệ ruột thịt cùng một mẹ sinh ra với ta đi chăng nữa ~~



Ta luôn cho rằng bản chất BT của ta có mối liên hệ mật thiết với đệ đệ thân yêu này! Bởi vì đệ đệ ta mới 17, nhưng trong phạm vi 100km, không ai dám phủ nhận hắn siêu cấp đẹp trai. Những từ dùng để hình dung Phan An hoặc Phan An tái thế như cao lớn, anh tuấn, thông minh, đĩnh đạc vân vân… cả những từ dùng để hình dung siêu sấm sét như chói lóa rạng ngời vân vân và vân vân…. nếu chuyển sang dùng để miêu tả hắn thì cực kỳ chính xác, y như rằng cổ nhân dựa theo hắn mà đề ra chuẩn mực về cái đẹp vậy! Chỉ cần hắn nhập học trường nào, bất luận là chức vụ gì trong trường, đội trưởng đội bóng rổ, đội trưởng đội bóng đá, hội trưởng hội học sinh này nọ, kẻ đương nhiệm đều phải nhường lại cho hắn. Lễ tình nhân năm nào cũng nhận được một đống chocolate đủ cho ta ăn cả năm (đúng vậy, không sai, chocolate này toàn là ta ăn! Kha kha, các vị tiểu cô nương, dẹp mộng đi nhé ~~) Cho dù không có bạn gái, hôm 14/2 hắn chỉ cần dạo quanh một vòng, tùy tiện ghé vào một nơi nào đó, cũng sẽ được các thiếu nữ xuân thì xa lạ cùng những quý bà quá lứa không quen biết nhiệt tình vây lấy mà tặng chocolate cao cấp, đã vậy còn khuyến mãi thêm vô số ánh mắt đầy tim hoa. Đương nhiên ánh mắt thì ta ném trả lại, chocolate thì ta ôm về nhà. Có người hình dung đôi mắt hắn giống như chiếc hộp quẹt luôn chực bắn ra lửa, một tia nhìn liền khiến cho tất cả những nữ nhân, chỉ cần có tử cung, đều sẽ nảy sinh ra phản ứng muốn mang thai con của hắn. (tức là chị nào trúng phải điện nhãn đều muốn lên giường cùng chàng =))))))



Cho nên có một người đẹp trai như vậy ở bên cạnh, rõ ràng là cận thủy lâu đài (ý của câu thành ngữ này là chỉ lâu đài gần bờ nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, thường dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên), nhưng chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn, thử hỏi ta làm sao không khó chịu. Huống hồ mỗi lần cùng hắn ra ngoài, gặp bất kỳ nam nhân nào ta đều thấy chướng mắt, hức hức, muốn ta không BT cũng khó. (Đầu óc đen tối của ta luôn có xu hướng hủy hoại những thứ mình thích mà không chiếm được, Dù sao trong tương lai bất luận là nữ nhân nào ăn hắn cũng nhất định không đẹp như ta, chi bằng giao hắn cho một người như ta, cho nên, đệ đệ thân mến đã bị ta lôi vào kiệt tác ta viết trên mạng) À phải rồi, hắn tên Yên Tử, nếu vào một ngày đẹp trời có vị nào gặp hắn, ngàn vạn lần đừng tố cáo với hắn là hắn đã bị lão tỷ của mình đem rao bán trên mạng nhé, kha kha!



“Tỷ, ngươi mau trả ta 800 đồng kia a ~~~ bản game mới đã tung ra thị trường được 47 tiếng 56 phút rồi, ngươi không trả tiền chẳng lẽ muốn đem cầm CD đam mỹ gì đó sao!” Yên Tử cư nhiên vô lương tâm, nói ra những lời như thế với lão tỷ của hắn, hức hức, nhớ năm xưa khi hắn PP còn muốn ta tắm giúp đấy ~~~ (mấy tuổi a? Hình như là hai ba tuổi thì phải ~~ hắc hắc) Không sai, đối tượng cho ta vay tiền chính là lão đệ ta, hắn đương nhiên biết thứ ta cưng nhất chính là đam mỹ bảo bối của ta.



“Hừ! Tên tiểu P nào trước kia mỗi lần đi trượt băng đều e thẹn nắm tay ta, còn cư nhiên níu chặt không buông, giờ lại đòi tiền ta. Cầm lấy này… 800!” Ta có tiền liền lớn tiếng, móc ra 800 đồng, thế nhưng tim đang rỉ máu a… Tiền ơi, ngươi ở trong hầu bao ta còn chưa ấm a~~ (khán giả: Hừ, lúc ngươi mua đam mỹ sao không nghĩ như vậy!)



Yên Tử lập tức mừng như trẩy hội, nụ cười có thể bức chết bất kỳ sinh vật nào trong phòng dù là bò hay là bay, hoàn hảo ta là đồng nghiệp nữ BT siêu cường, cho nên ta vẫn đứng vững, chưa hôn mê. “Vậy ta đi nhé, ta biết hôm nay lão tỷ ngươi nhất định sẽ trả tiền mà, ta đi mua phần mềm đây!” Nói xong Yên Tử xỏ giày liền vọt ra ngoài!




Nhưng Yên Tử vẫn cao hứng bừng bừng thao thao bất tuyệt nói về MM khả ái kia, hắn còn kể bọn họ thậm chí đã hẹn ngày mốt gặp nhau ở quầy KFC đối diện với thùng rác thứ 12 của sân ga tàu hỏa…



Kháo! Hắn không hiểu gặp nhau chính là khởi đầu của hủ bại, thần bí mới vĩnh viễn mới mẻ. Huống hồ ai biết được nàng kia bộ dạng yêu ma quỷ quái thế nào a!



“Được rồi, nick của nàng là gì?” Ta oán hận hỏi, dù sao cũng mặc kệ là tên gì, đêm nay ta nhất định dán tên nàng lên các trang BBS, khiến cho nàng vĩnh viễn không thấy được ánh mặt trời nữa, hahahahaha!!!



“Nick nàng là Ma Thiên!” Yên Tử vui vẻ trả lời ta.



“Gì?!!!!” Trời ạ, không thể nào?



“Ân, nàng bảo nick của nàng là Ma Thiên!” Yên Tử vẫn vẻ mặt ngớ ngẩn trả lời!



Lập phương kháo, nhất định là tên gia hỏa Châu kia!