Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 106 : Trêu chọc lại (1)

Ngày đăng: 16:22 30/04/20


Trải qua mấy ngày ở chung cùng Đồng Nhạc Nhạc, Tiểu Lô Tử phát hiện, Tiểu Nhạc Tử, mặc dù thân là Nhất Đẳng Thái Giám, lại cũng không có một chút kiêu căng nào.



Thường xuyên cùng một đám cung nữ, thái giam, vừa nói vừa cười.



Hơn nữa, bởi vì dáng vẻ dung mạo tuấn tú, càng được nhiều cung nữ yêu thích.



Dáng vẻ được yêu thích, miệng ngọt, chức vị cao, tính tình hòa nhã, cho nên dù đi đến đâu, đều là tâm điểm của mọi người.



Giống như vừa rồi, có một cung nữ tự tay thêu khăn tay tặng cho Tiểu Nhạc Tử, quả thực làm người khác rất hâm mộ!



Còn đang mải nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc không biết tâm tư Tiểu Lô Tử. Hiện tại, nghe Tiểu Lôi Tử nói lời này, mới từ từ phục hồi lại tinh thần, một tay sờ sờ gương mặt trơn mềm, hơi ngây ra nói.



"Phải không!? Ta thường xuyên như vậy ngây ngô cười sao!? Ta như thế nào không biết!?"



"Ha ha, ngươi tự nhiên lại không biết, nhưng mà, ta thật sự tò mò, ngươi mỗi ngày suy nghĩ cái gì!? Mỗi ngày dường như rất hạnh phúc, dáng vẻ rất vui sướng, phải biết rằng, ban đầu biết ngươi muốn hầu hạ Hoàng thượng, ta còn thay ngươi đổ mồ hôi lạnh!"



Nghe được Tiểu Lô Tử lời này, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, mặt mày nghi hoặc.



"Thay ta đổ mồ hôi lạnh! ? Vì sao!?"



"Ngươi không biết vì sao sao!? Phải biết rằng, gần vua như gần cọp, có chút vô ý, cái phải rơi chính là đầu, hơn nữa, ngươi không biết, trước khi ngươi vào cung, Hoàng thượng đã từng nuôi qua một con Phượng Hoàng Điêu, nghe nói, con Phượng Hoàng Điêu kia, đã cứu Hoàng thượng một mạng, hơn nữa rất có linh tính. Lúc ấy, ta chính là người chăm sóc con Phượng Hoàng Điêu kia, Hoàng thượng đặc biệt yêu thích con tiểu điêu đó, mỗi ngày đều cùng ăn cùng ngủ với tiểu điêu, cho dù là tắm rửa, cũng là cùng nhau. Con Phượng Hoàng Điêu kia, Hoàng thượng rất yêu thích . . ."



Nói tới đây, vẻ mặt Tiểu Tử Lôi nhớ lại, sau đó, dường như nghĩ đến cái gì đó, trên mặt lộ rõ buồn bã.



"Chỉ tiếc, khi ngươi vào cung, con Phượng Hoàng Điêu đột nhiên mất tích không thấy, cho dù Hoàng thượng có phái bao nhiêu người đi tìm, đều không tìm được, cũng không biết, con chồn nhỏ kia, hiện đang ở nơi nào!? Cũng bởi vì con Phượng Hoàng Điêu mất tích, Hoàng thượng tính tình đại biến, mặc dù Hoàng thượng trước kia cũng là người lạnh lùng ít nói, nhưng, từ khi con Phượng Hoàng Điêu mất tích, dường như cả điện Dưỡng Tâm liền phảng phất như hầm băng. Mặc dù Hoàng thượng không có tùy ý xử phạt người, chỉ là, chỉ là nhìn sắc mặt của Hoàng thượng, cũng đủ lạnh chết người! Cho nên lúc ấy những người hầu hạ ở điện Dưỡng Tâm, ai nấy đều dè dặt, đề phòng mình làm sai việc khiến Hoàng thượng tức giận. Lúc ấy, biết được ngươi hầu hạ Hoàng thượng, ta rất lo lắng! Phải biết rằng, mấy năm nay, chỉ có sự phụ ta một mực hầu hạ Hoàng thượng, mà ngươi, là người đầu tiên Hoàng thượng cho một thái giám hầu hạ bên cạnh cả ngày!"



Nghe được lời này của Tiểu Lô Tử, biết Tiểu Tử Lôi lo lắng cho mình, về phần than vãn đối với việc Phượng Hoàng Điêu mất tích , trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cảm động không thôi.



Nếu như có thể nói, nàng thật muốn thành thật nói cho Tiểu Lô Tử, kỳ thật, nàng chính là con chồn nhỏ đó.



Chỉ tiếc, những lời này, nàng không thể nói cho ai được.



Trong lòng nhớ lại, Đồng Nhạc Nhạc hé mở làn môi hồng, mở miệng nói với Tiểu Lô Tử .




Hiện tại nàng đang theo phía sau Huyền Lăng Phong, đi tới phòng nhỏ của nàng cách đó không xa, nhìn Huyền Lăng Phong cùng thái giám bên cạnh hắn đứng trước phòng nhỏ của nàng.



Chỉ chủ tớ hai người, đầu tiên là mặt mày cảnh giác liếc nhìn một phen bốn phía, nhìn một chút rốt cuộc có...người nào phát hiện ra bọn họ không, vẻ mặt cực kì lén lút.



Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc càng thêm nghi hoặc, rốt cuộc, chủ tớ hai người này, đi tới phòng nhỏ của nàng, rốt cuộc ý muốn làm gì!?



Bất quá, cho dù là làm gì, khẳng định không phải chuyện tốt lành gì! Điểm này Đồng Nhạc Nhạc cực kì kiên định.



Trong lòng nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc liền đứng sau bụi cỏ, nhìn phòng nhỏ của mình.



Bụi cỏ này, đối diện chính là cửa phòng nhỏ của nàng.



Từ nơi nhìn vào, có thể nhìn rõ tất cả trong phòng.



Bất quá, bởi vì có cỏ bụi rậm che chắn, người ở bên trong phòng, cũng rất khó khăn phát hiện sự tồn tại của nàng,đối với người rình coi là một nơi ẩn nấp rất tốt!



Trong lòng đang tính toán, Đồng Nhạc Nhạc đưa mắt nhìn thẳng phía trước.



Chỉ thấy Huyền Lăng Phong cùng tiểu thái giám bên cạnh, hình như tên là Tiểu Kính Tử .



Chỉ thấy Huyền Lăng Phong đứng bên trong gian phòng của nàng, vừa chỉ huy Tiểu Kính Tử.



Chỉ thấy Tiểu Kính Tử vừa nghe lời nói của Huyền Lăng Phong, vừa cầm ghế và sợi dây, mắc qua mắc lại tại phòng nàng.



Mới đầu, Đồng Nhạc Nhạc không thấy bọn họ đang đùa cái gì, Nhưng mà, vừa nhìn Tiểu Kính Tử làm theo lời chỉ huy của Huyền Lăng Phong, cầm lấy thùng gỗ đặt lên cửa phòng, Đồng Nhạc Nhạc ngay lập tức hiểu được .



Mẹ ơi!



Cái bụng dạ hẹp hòi Huyền Lăng Phong, nàng biết rõ hắn cừu oán tất báo, trưng thối(*)!



(*) Trứng thối: Đồ khốn, đồ đểu, khốn nạn,...