Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu
Chương 105 : Huyền Lăng Thương cười (3)
Ngày đăng: 16:22 30/04/20
Đang lúc trong lòng chán nản, Đồng Nhạc Nhạc đảo mắt nhìn quanh một lượt, thấy mực trên nghiên mài(*) đã không còn bao nhiêu.
(*) Nghiên mài: là một dụng cụ dùng để mài và chứa mực của Trung Quốc thời xưa, còn bây giờ thì..... Nắng không biết =))
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc đôi mắt sáng ngời, sau đó, lập tức tiến lên, vươn tay trắng như tuyết, bắt đầu mài mực.
Đối với Đồng Nhạc Nhạc đột nhiên tới gần, Huyền Lăng Thương vốn dĩ đang chăm chú phê duyệt tấu chương, huyết mâu động lòng người nhẹ nhàng ngước lên, đầu tiên là nhìn qua một lượt tiểu thái giám đứng bên cạnh , trong mắt lóe thoáng qua, lại không nói gì thêm.
Trong lúc nhất thời, Ngự Thư Phòng bên trong, một người mài mực, một người phê duyệt tấu chương, cứ im lặng như vậy.
Bên ngoài gió mát hiu hiu, lướt qua làm màn lụa nhẹ nhàng tung bay. Ánh vàng rực rỡ xuyên qua cửa sổ, chiếu vào êm dịu, soi sáng cả căn phòng.
Một bên có đặt đỉnh lô đang đốt hương an thần, khói tỏa ra hương thơm dịu mát.
Đồng Nhạc Nhạc cũng không biết đã mài mực được bao lâu, chỉ biết, đối với Đồng Nhạc Nhạc mà nói, giờ khắc này sao mà tĩnh lặng mà trọn vẹn như thế .
Tuy rằng, nàng không thể nói cho Huyền Lăng Thương thân phận thật sự của mình.
Nhưng mà, cho dù nàng cả đời sẽ phải làm một tiểu thái giám, chỉ cần có thể ở lại bên cạnh Huyền Lăng Thương, nàng cũng cảm thấy mãn nguyện.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc ngước đôi mắt xinh đẹp lên, ánh mắt chậm rãi dừng lại người ngồi bên, ngắm nhìn nam nhân đang chăm chú phê duyệt tấu chương.
Chỉ thấy trên tay nam tử chưa từng nhàn rỗi, bàn tay thon thả cầm bút lông, hạ xuống trên mặt Chiết Tử ( tấu chương), càng là như rồng như phượng, văn chương sắc bén.
Người ta thường nói, nét chữ như người, quả nhiên không sai.
Chỉ là nhìn nét chữ nam nhân này lộ ra khí phách sắc bén , cũng đủ nhìn ra là một nam nhân cá tính! (Từ hiện đại nhỉ ?! )
Điềm tĩnh, quyết đoán, khí phách, sắc bén. . .
Coi như hiện tại, nam nhân chỉ ngồi ngay ngắn im lặng ở nơi này, trên người lại tản mát ra một loại nghiêm nghị.
Đó là khí phách mà kẻ ngồi trên cao mới có , nhất định vừa sinh ra đã hơn người, khiến cho mọi người, đều cam tâm tình nguyện quỳ dưới hai chân hắn. . .
Người bất phàm như thế, cũng không biết, về sau phải có một nữ nhân thế nào, mới đủ xứng đáng cùng hắn đứng chung một chỗ, mắt nhìn xuống thương sinh (*). . .
(*): Thương sinh: nhân dân, bá tánh,...
Nghĩ đến đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi mơ hồ thắt lại.
Bởi vì, nàng không hy vọng có nữ nhân khác đứng bên cạnh hắn, chỉ là ngẫm lại, đều khiến cho nàng tức phát điên . . .
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng nói, trong lòng ảo não không thôi.
Thận trọng từ lời nói đến việc làm, phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, tại sao nàng nhiều lần luôn nhắc nhở chính mình phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, lại nhiều lần không làm được !?
Trong lòng không ngừng ảo não, bên tai, lại nghe thấy âm thanh trầm thấp của nam nhân vang lên.
"Đứng lên!"
Nam nhân mở miệng, giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi.
Nghe ra ý tứ trong giọng nói không hề tức giận, Đồng Nhạc Nhạc mới thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi đứng lên từ trên mặt đất.
Nhìn tiểu thái giám dáng vẻ một mực cung kính, huyết mâu của Huyền Lăng Thương lóe ra một chút, lập tức, ánh mắt liền rơi vào vết mực trên mặt tiểu thái giám.
Thấy vậy, trong mắt Huyền Lăng Thương, lại xẹt qua một tia vui vẻ chính mình cũng không phát hiện.
"Tốt lắm, mặt mày bẩn thỉu, còn thể thống gì, đi xuống rửa mặt đi!"
Nghe nam nhân nói lời này, Đồng Nhạc Nhạc nhớ lại dáng vẻ của mình, cũng thấy tức cười. Nếu như bị người đi vào thấy, khẳng định sẽ làm trò cười.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức xoay người, rời đi.
Nhưng nàng không biết, nam nhân ngồi bên trong Ngự Thư phòng, sau khi nàng xoay người, ánh mắt một mực nhìn theo bóng lưng của nàng, thật lâu chưa từng dời đi. . .
. . .
Từ khi đi tới triều đại này tới nay, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy mấy ngày nay là trôi qua trọn vẹn nhất, là thanh thản dễ chịu, là hạnh phúc nhất!
Bởi vì mỗi ngày, nàng đều có thể ở kề bên Huyền Lăng Thương.
Mặc dù, sáng sớm canh năm nàng đã phải thức dậy, sau đó hầu hạ Huyền Lăng Thương chính là cả ngày, mỗi ngày đều mệt muốn chết.
Nhưng, có thể thường xuyên ở bên người Huyền Lăng Thương, cho dù không nói lời nào, Đồng Nhạc Nhạc cũng hiểu được, đây là một loại hạnh phúc.
Mỗi khi nhớ tới Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trong thời gian đó rất hạnh phúc, nét cười trên mặt, chính là từ đáy lòng phát ra.
Nhìn Đồng Nhạc Nhạc bên cạnh lại cười ngây ngô, Tiểu Lô Tử thấy vậy, không khỏi sửng sốt, theo sát mà ha ha cười nói.
"Ha ha, Tiểu Nhạc Tử, ngươi lại đang suy nghĩ cái gì!? Ta phát hiện ngươi thường xuyên giống như như bây giờ, ngây ngô cười như vậy!"