Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu
Chương 130 : Huyền Lăng Phong ngươi không được chết (2)
Ngày đăng: 16:23 30/04/20
Edit : Dung Cảnh
Beta: Angelina Yang
Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đầy lo lắng và bất an.
Không lẽ, Huyền Lăng Phong đã chết?
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc sợ đến trái tim như thít chặt lại .
Sau đó liền đưa ngón tay hướng tới mũi Huyền Lăng Phong để tìm kiếm hơi thở.
Cảm nhận được hơi thở của hắn, nhưng mà hết sức yếu ớt.
Hiện tại nếu còn có một con đường sống, nàng nhất định phải cứu Huyền Lăng Phong, sẽ không để cho hắn chết.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc chợt nhớ đến điều gì, đầu tiên là sửng sốt, lập tức hét lên.
“ Đúng rồi, tại sao ta lại ngốc như vậy! Phải làm hô hấp nhân tạo!”
Đồng Nhạc Nhạc vừa nói, vừa vỗ cái trán của mình một cái, thấy mình ngốc muốn chết.
Hiện tại, đây xem như là cách cuối cùng, Đồng Nhạc Nhạc không chần chờ, lập tức mở miệng Huyền Lăng Phong, sau đó đè lên bụng hắn, bắt đầu làm hô hấp nhân tạo.
Đối với hô hấp nhân tạo, có lẽ là lần đầu tiên làm, cho nên có chút khẩn trương.
Có điều hiện tại cũng không thể nghĩ gì nhiều, điều duy nhất nàng nghĩ tới là không để cho Huyền Lăng Phong chết.
Nhưng mà, cho dù nàng có cung cấp không khí thế nào, ấn ngực thế nào, Huyền Lăng Phong một chút phản ứng cũng không có.
Nhìn thấy Huyền Lăng Phong nằm trên mặt đất, một chút cũng không nhúc nhích, mặt mày tái nhợt, giống như con cá chết, Đồng Nhạc Nhạc rốt cuộc cũng không nhịn được mà khóc “Oa” lên.
“Huyền Lăng Phong, ngươi mau tỉnh lại, huhuhu, ngươi không được chết, Huyền Lăng Phong…”
Đồng Nhạc Nhạc khóc hết sức thương tâm, nước mắt như chuỗi trân châu bị đứt, như thế nào cũng không ngừng được.
Mặc dù trước kia nàng không thích hắn chút nào, nhưng mà hai ngày ở chung với hắn, Đồng Nhạc Nhạc thấy hắn thật sự cũng không làm cho người ta chán ghét như vậy.
Mà bây giờ, nhìn thiếu niên trước mắt mình chết đi, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giống như bị người ta hung hăng nện vào, cực kỳ khó chịu.
Nếu bầy giờ hắn chết rồi, sau này sẽ không thấy được gương mặt đắc ý, kiêu ngạo khiến người ta muốn đánh cho một trận.
Nếu như Huyền Lăng Thương tìm đến đây, nàng làm sao trả lại Huyền Lăng Phong cho hắn.
Đến lúc đó Huyền Lăng Thương biết chính đệ đệ của mình chết, sẽ đau lòng như thế nào, dù sao, Huyền Lăng Phong là người thân duy nhất trên đời này của hắn.
Càng nghĩ, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc càng thương tâm.
Giờ phút này, giống như cả thế giới đều sụp đổ.
Ngay tại lúc Đồng Nhạc Nhạc thương tâm chỉ thiếu nước núi lợ đất sụp, đột nhiên một giọng nói yếu ớt vang lên.
“Đừng khóc, bộ dáng ngươi khóc… xấu muốn chết!”
Nghe được giọng nói bất thình lình vang lên, Đồng Nhạc Nhạc nghĩ mình nghe nhầm, đầu tiên là sửng sốt, lập tức nhìn về phía giọng nói phát ra.
Hiện tại, Đồng Nhạc Nhạc thấy người trước mắt.
Lại mở to hai mắt, đợi những giọt nước mắt ngừng rơi, cố gắng nhìn rõ.
Bắt gặp Huyền Lăng Phong không biết mở mắt lúc nào, khuôn mặt Đồng Nhạc Nhạc lập tức sửng sốt, mở to đôi mắt.
“Huyền Lăng Phong, ngươi vẫn chưa chết? Ha ha, ngươi chưa chết”
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, kìm lòng không được giật mình đứng lên.
Đối với sự kích động của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong chỉ im lặng nhìn người bên cạnh mình, vừa khóc vừa cười như trẻ con.
Nhìn thấy nước mắt trên gương mặt đó, hắc mâu của Huyền Lăng Phong không khỏi ngẩn ra.
Hắn từ nhỏ sinh trong nhà đế vương, được hưởng bao nhiêu vinh hoa phú quý.
Ngày thường, cũng ỷ vào thân phận này, được phụ hoàng cùng hoàng huynh che chở, chỉ biết tác oai tác quái.
Trong cuộc đời của hắn, không có mục tiêu gì, muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Cho nên bình thường hắn cũng không biết đắc tội bao nhiêu người.
Hơn nữa ngoại trừ hoàng huynh cũng mẫu phi, mọi người ai cũng không thích hắn.
Tất cả mọi người đều vụng trộm gọi hắn là Hỗn thế tiểu ma vương, ở bên ngoài lại a dua nịnh hót hắn, trước mặt một mực nghe lời, sau lưng lại không ngừng mắng hắn.
Điểm này hắn là biết những không để ý tới.
Ai bảo hắn là Vương gia, đệ đệ của Hoàng thượng, thân phận tôn quý, chỉ có người khác hâm mộ hắn.
Nhưng mà hiện tại, nhìn tiểu thái giám trước mắt này, bởi vì lo lắng cho mình, thậm chí còn khóc, Huyền Lăng Phong hết sức kinh ngạc.
Đúng!
Là kinh ngạc!
Bởi vì, lúc trước, hắn cùng tiểu thái giám này luôn đối đầu với nhau, luôn nhìn đối phương không vừa mắt.
Nhưng mà hiện tại, tiểu thái giám này vì hắn mà khóc.
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong không khỏi nhìn tiểu thái giám trước mắt mặt mày kích động sung sướng.
Mặt đẹp như ngọc, làn da như mỡ đông, hai má đầy nước mắt.
Ánh mặt trời sáng lạn, nhẹ nhàng chiếu xuống, soi sáng những giọt nước mắt, càng thêm rạng rỡ.
Phảng phất như muôn vàn hạt kim cương, không ngừng lóe ra.
Giờ khắc này, Huyền Lăng Phong chỉ cảm thấy tiểu thái giám trước mắt, đẹp, đẹp quá.
Đẹp đến nỗi tâm của Huyền Lăng Phong , một lần nữa vì hắn ta mà bắt đầu đập dồn dập.
Nhìn đến những giọt nước mắt của tiểu thái giám, Huyền Lăng Phong đột nhiên có một loại xúc động, muốn đưa tay hứng những giọt nước mắt kia, nếm thử, không biết chúng là ngọt hay mặn.
Trong lòng Huyền Lăng Phong nghĩ vậy, một khắc sau, không suy nghĩ nhiều liền thực hiện.
Từ từ đưa tay lên, chạm tới khuôn mặt Đồng Nhạc Nhạc.
Đồng Nhạc Nhạc vốn đang kích động hoan hô vì Huyền Lăng Phong chưa chết, lại thấy hắn đột nhiên hành động, không khỏi ngẩn ra, lập tức mở miệng.
“Thập tam gia, ngươi muốn làm gì?”
Nghe được câu hỏi của Đồng Nhạc Nhạc, lại thấy Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy nghi hoặc, lúc này Huyền Lăng Phong mới hồi phục tinh thần.
Nghĩ tới chính mình lúc nãy hành động ngốc nghếch, Huyền Lăng Phong chỉ cảm thấy “Ầm ầm ầm!” mấy tiếng, đầu óc trống rỗng, sau đó chút ửng đỏ liền hiện lên hai gò má hắn.
Trong lòng càng ảo não, tức giận.
Chết tiệt.
Hắn điên rồi sao? Rốt cuộc mình đã làm gì, hình như không giống bản thân lúc trước.